Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 168 - Chương 168: Kẻ Địch

Chương 168: Kẻ địch Chương 168: Kẻ địch

“Ồ!!”

Phương Tri Hành thay đổi sắc mặt, hoài nghi: “Mày có chắc đấy là Ngân Bối Chích Giác Lộc không?”

Tế Cẩu cẩn thận miêu tả lại cảnh tượng mình đã nhìn thấy, kể lại rất nhiều chi tiết, đặc điểm cũng trùng khớp.

“Tốt quá!” Phương Tri Hành mừng phát điên, hỏi: “Đám thợ săn kia có mấy người?”

Tế Cẩu trả lời: “Có 22 người, trong đó có 3 người bị thương rất nặng đến tình trạng hành động bất tiện rồi, ngoài ra còn có 5 người bị thương nhẹ!”

“Đội ngũ đi săn có 22 người!”

Phương Tri Hành không khỏi cau mày.

Trong doanh trại, cậu từng quan sát qua rất nhiều đội ngũ đi săn, số người trong mỗi đội không giống nhau, ít thì 2-3 người, nhiều thì mười mấy người.

Ví dụ như đội đi săn Đoạn Thải Diễm có 8 người đã được xem như là đội ngũ tương đối lớn rồi.

“Đội ngũ này không hề đơn giản.”

Phương Tri Hành lộ vẻ thận trọng.

Thấy thế, Tế Cẩu hỏi: “Giờ sao? Mày muốn tốn tiền mua lại hay là muốn ra tay cướp luôn?”

Phương Tri Hành trầm ngâm nói: “Nếu có thể dùng tiền mua lại là tốt nhất, tao không muốn rước thêm rắc rối để gây thù hận.”

Tế Cẩu hiểu ra.

“Mua cũng được nhưng vẫn phải cẩn thận một chút!” Phương Tri Hành suy nghĩ một lát, buông rơi trường đao trong tay, duỗi tay ra.

Thấy vậy, Lương Bộ Thanh nhanh chóng đưa cho cậu một thanh đao mới.

Phương Tri Hành nhìn Lương Bộ Thanh, trầm ngâm nói: “Ta có nhiệm vụ giao cho ngươi.”

Lương Bộ Thanh nghiêm sắc mặt, vội nói: “Hương chủ cứ việc phân phó, thuộc hạ nguyện vì ngài lên núi đao xuống biển lửa.”

Phương Tri Hành nghe vậy, không khỏi nhớ đến bộ dạng hèn nhát của Lương Bộ Thanh mỗi lần bỏ chạy, khóe miệng hơi co giật, nói thẳng:

“Trong bụi cỏ lau hẳn là có một đội đi săn, chó của ta đã đánh hơi được mùi của bọn họ, đợi lát nữa nó sẽ dẫn ngươi tới đó, ngươi tiếp xúc với những người kia và thăm dò lai lịch của bọn họ.”

Phương Tri Hành lấy cung tên ra, nở nụ cười tự tin và nói: “Ta sẽ núp trong bóng tối chi viện ngươi, một khi tình huống không đúng, ta sẽ bắn tên đánh lén bọn họ, ngươi thừa cơ chạy trốn là được.”

Lương Bộ Thanh chớp mắt, chần chừ một lát, cuối cùng gật đầu nói: “Hương chủ yên tâm giao cho ta.”

Tiếp đó, Tế Cẩu nhảy vào trong bụi cỏ lau, Lương Bộ Thanh vội vàng đuổi theo.

Phương Tri Hành lặng lẽ theo sau từ một hướng khác.

Một lát sau, Lương Bộ Thanh vạch cỏ lau phía trước, bước chân bỗng nhiên ngừng lại.

“Kẻ nào?”

Gần như ngay lập tức, một tiếng quát chói tai vang lên.

Lương Bộ Thanh ngẩng đầu, đảo mắt nhìn nhóm người trên bãi đất trống phía trước, số lượng người hơi nhiều khiến gã giật nảy mình.

Nhóm người nọ cũng cấp tốc đứng lên, vẻ khẩn trương và cảnh giác hiện lên trên mặt mỗi người, bọn họ quan sát Lương Bộ Thanh rồi lại nhìn xung quanh gã.

Rất nhanh, nhóm người kia xác định người đến chỉ có một mình Lương BỘ Thanh, nét khẩn trương trên mặt lập tức giảm đi rất nhiều.

Tình cảnh này!

Tốt xấu gì Lương Bộ Thanh cũng là một kẻ lọc lõi, khuôn mặt gã lập tức nở nụ cười, chắp tay nói: “Bái kiến chư vị bằng hữu, tại hạ là Lương Bộ Thanh, người của Thiết Sơn môn!”

“Thiết Sơn môn?!”

Nhóm người kia bất giác nhìn nhau, giao lưu ánh mắt.

Nhưng chẳng hiểu tại sao, trên mặt bọn họ không hẹn mà cùng hiện lên ý thù địch và căm ghét.

Lương Bộ Thanh nhìn mặt mà nói chuyện, trong lòng không khỏi hồi hộp.

Chuyện gì vậy, hình như đám người này rất khó chịu với Thiết Sơn môn!

Khuôn mặt gã vẫn duy trì nụ cười nhưng sau lưng đã bắt đầu âm thầm toát mồ hôi lạnh.

Lúc này, người đối diện đặt câu hỏi: “Sao ngươi lại chỉ có một thân một mình loanh quanh ở Cấm Khu này, đồng bạn của ngươi đâu?”

Lương Bộ Thanh nâng cao tinh thần lên gấp bội, đáp: “À, là như vầy, vì đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên ta và đồng bạn đã bị tách ra. Hiện tại ta đang tìm đường ra ngoài, loanh quanh một hồi mới gặp mọi người ở đây.”

Sau đó, gã cúi đầu xuống, giọng điệu hiền lành: “Còn chưa thỉnh giáo tên của chư vị bằng hữu?”

“Hừ hừ…”

Một đại hán khôi ngô đứng ra giữa nhóm người, xoa nắn hơi thở nồng đậm dưới hàm, giễu cợt: “Ngươi đoán xem, nếu đoán đúng, đại gia sẽ dẫn ngươi ra ngoài.

Lời này vừa nói ra, Lương Bộ Thanh lập tức rút ra kết luận rằng nhóm người này chính là kẻ địch của Thiết Sơn môn, cực kỳ hận thù Thiết Sơn môn.

“Ừng ực~”

Nội tâm gã kinh sợ, yết hầu co giật, liên tục nuốt nước bọt, trên trán nhanh chóng toát ra một lớp mồ hôi lạnh mỏng.

Có điều, gã chợt nhớ đến Phương Tri Hành, không nhịn được lườm xung quanh vài lần.

Sau đó, gã lấy hết can đảm nói: “Người quang minh chính đại không nói chuyện mập mờ, chư vị bằng hữu nói vậy là có ý gì?”

Đại hán khôi ngô bật cười thành tiếng, cử động cổ tay vài cái, 5 ngón tay bóp lại thành hình lợi trảo, giọng lạnh lùng: “Ý của đại gia chính là hôm nay ngươi gặp xui xẻo rồi, cứ phải đụng trúng người Hắc Hổ môn bọn ta!”

“Cái gì cơ?!”

Sắc mặt Lương Bộ Thanh thay đổi mạnh, ngạc nhiên nói: “Các ngươi, các ngươi lại là người của Hắc Hổ môn!”
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0