Chương 169: Kẻ địch (2)
Chương 169: Kẻ địch (2)
Bề ngoài Hắc Hổ môn và Thiết Sơn môn đều là con chó trung thành với La gia môn phiệt nhưng lại không phải người một nhà.
Song phương cạnh tranh, đấu đá và thù địch lẫn nhau, nếu nói là như nước với lửa quả không ngoa.
Ban đầu, toàn bộ địa bàn ở huyện Khánh Lâm đều thuộc về Thiết Sơn môn, nhưng theo từng bước lớn mạnh của Hắc Hổ môn, thế lực không ngừng khuếch trương, thẳng tay cướp đi một vài địa bàn.
Chính vì thế, Thiết Sơn môn hận Hắc Hổ môn thấu xương.
Tương tự, Hắc Hổ môn cũng hận không thể tiêu diệt Thiết Sơn môn vì đã đoạt lấy toàn bộ huyện Khánh Lâm.
Lương Bộ Thanh vô thức lùi về sau, miệng cười gượng và nói: “Chư vị hảo hán Hắc Hổ môn, ta và các ngươi không thù không oán, chi bằng xin từ biệt tại đây, nước sông không phạm nước giếng, thế nào?”
Lời vừa nói ra!
“Hahaha…”
Đám ngươi Hắc Hổ môn không nhịn nổi cười vang, tiếng cười tràn ngập sự giễu cợt không cách nào nói rõ.
Đại hán khôi ngô cười đến mức sắp chảy cả nước mắt, giơ tay lên, ngoắc ngón tay, cười gằn nói: “Ngươi qua đây dập đầu 3 cái, đại gia sẽ coi như chưa từng gặp ngươi.”
Lương Bộ Thanh tối sầm mặt, nghiêm nghị nói: “Đừng thấy ta dễ bắt nạt, ta mà liều mạng thì chưa biết ai dập đầu cho ai đâu.”
Đại hán khôi ngô không khỏi ngửa cổ cười to, duỗi lợi trảo phải ra, lăng không quét qua, hổ khiếu sinh phong, lớn tiếng dọa người.
“Hắc Hổ Đào Tâm!!”
Con ngươi của Lương Bộ Thanh co rút lại, lòng chợt lạnh một nửa.
Dù gã đại hán khôi ngô chỉ đơn giản lộ một tay ra nhưng đã thể hiện thực lực đạt đến Quán Lực cảnh viên mãn và cả kỹ năng bộc phát thức tỉnh.
Hơn nữa, từ tư thái thành thạo điêu luyện của gã, có khả năng đại hán khôi ngô đã bước vào Đại Mãng cảnh và có được chiến lực cấp bậc hương chủ.
Lương Bộ Thanh tự biết mình nặng mấy cân mấy lượng, căn bản đánh không lại người ta, gã ra vẻ trấn định, gấp gáp nói: “Chỉ có thế thôi à, nếu dám động thủ thì người đầu tiên ta phế bỏ chính là ngươi!”
“Tốt tốt tốt!”
Đại hán khôi ngô liếm láp đầu lưỡi, trợn mắt nói: “Đại gia ta thích nhất là chống cự đấy, các huynh đệ, hãy đè hắn xuống, lột quần hắn, hôm nay ta phải để lại cho hắn một niềm hạnh phúc khắc cốt ghi tâm.”
“Vâng!”
Một đám Hắc Hổ môn phân tán ra, cười lớn, nhanh chóng vây quanh Lương Bộ Thanh.
Lương Bộ Thanh phá vòng vây mấy lần đều thất bại, muốn chạy trốn cũng không thoát nổi.
Lại nghe thấy đại hán khôi ngô lộ vẻ bỉ ổi khi nhắc đến cái quần, hai chân gã vô thức kẹp chặt.
Nhất thời, một cơn ớn lạnh chạy từ lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu, toàn thân xuất hiện mẩn ngứa.
Lương Bộ Thanh nôn nóng bất an, dáo dác nhìn xung quanh, từ đầu đến cuối đều không phát hiện bóng dáng Phương Tri Hành.
“Tiêu rồi, Phương hương chủ sẽ không bỏ lại mình, một mình chạy trốn đấy chứ!”
Lương Bộ Thanh càng nghĩ càng sợ, trên mặt hiện lên vẻ tuyệt vọng.
Không phải gã không tin Phương Tri Hành mà là bên Hắc Hổ môn người đông thế mạnh, có khả năng Phương Tri Hành biết khó mà lui.
Đổi lại là gã thì cũng sẽ lựa chọn bỏ chạy, thử hỏi ai lại đần độn đến mức chạy ra chịu chết chứ?
Vút~
Đột nhiên, không hề báo trước, một luồng ánh sáng lạnh phá không mà tới, chui vào sau lưng đại hán khôi ngô, xuyên tới trước ngực.
Thân thể đại hán khôi ngô cứng đờ, ngực nở một đóa hoa máu.
Gã cúi đầu xuống, nhìn thấy một mũi tên nhuốm máu từ ngực kéo dài ra ngoài, cả đầu óc nhất thời trống rỗng, 2 chân nhũn ra, té quỵ trên mặt đất.
Những người khác còn đang trêu chọc Lương Bộ Thanh, cho đến khi thấy đại hán khôi ngô bỗng nhiên quỳ trên mặt đất, lúc này bọn họ mới muộn màng quay đầu lại.
Vừa nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt của cả đám Hắc Hổ môn đều thay đổi rõ rệt, hơi hồi hộp.
Bọn họ vội vàng ngẩng đầu nhìn ra sau lưng đại hán khôi ngô, tìm kiếm người bắn tên.
Vút vút vút!
Từng mũi tên liên tục bay tới từ các hướng khác nhau.
Mọi người đều không kịp đề phòng, trong khoảnh khắc liên tiếp có người ngã xuống do trúng tên.
Lương Bộ Thanh tê rần cả da đầu, gã trơ mắt nhìn cổ của người phía bên tay trái bị mũi tên xuyên qua, mặt mũi tràn đầy sự hoảng sợ và không cam lòng ngã xuống đất.
Mấy giọt máu tươi bắn tung tóe lên mặt hắn.
“Á!”
Gần như cùng lúc, phía bên phải cũng truyền đến tiếng hét thảm thiết.
Lương Bộ Thanh kinh hãi quay đầu nhìn lại, bên kia cũng có hai người đổ xuống.
Một người bị mũi tên đâm mắt trái, người kia bị mũi tên xuyên qua ngực.
Thật khủng khiếp!
“Cẩn thận, mau tránh ra!”
“Xạ thủ ở đâu vậy, có mấy người?”
Đám người Hắc Hổ môn dựng hết tóc gáy, ai nấy đều hoảng sợ chạy tán loạn.
Có người ngã nằm trên mặt đất, có người quỳ chổng mông lên, có người chui vào trong bụi cỏ lau, hốt hoảng chạy trốn.
Trong phút chốc mọi thứ đều hỗn loạn.
Nhưng mũi tên vẫn liên tục phóng tới, không kịp nhìn.
Mỗi một mũi tên như thể có mắt vậy, luôn ngắm chuẩn mục tiêu, xuyên qua thân thể của bọn họ.