Chương 196: Đom đóm (4)
Chương 196: Đom đóm (4)
Mợ đó đây là địa hình mà một bồn địa nên có à?
Tế Cẩu nhảy nhót tưng bừng, tò mò nhìn cái này ngửi cái kia.
Nó thật sự trưởng thành rồi, có thể thoải mái đi loại trong đống bụi gai rải rác khắp nơi trên mặt đất, không hề sợ hãi như trước, lúc đó chỉ có thể nép vào vai Phương Tri Hành.
Lữ Truyền Ngân cũng thể hiện dáng vẻ một lão thợ săn nên có, mỗi khi họ đi đến một vùng đất mới, điều đầu tiên hắn làm là tìm phân và nước tiểu, rồi bôi lên người.
Với lại hắn luôn tìm được một con đường an toàn, tránh đụng phải những dị thú đáng sợ.
Tiện thể hắn còn hái được một ít dược thảo.
Có một lần, đột nhiên trên đại thụ có một loài chim dữ nhào xuống, rõ ràng là chim mặt người.
Phương Tri Hành đã chuẩn bị sẵn sàng phải đánh nhau, nào ngờ đâu bất thình lình Lữ Truyền Ngân huýt sáo mấy câu, bắt chước tiếng chim hót.
Kết quả sau khi con chim mặt người chần chờ một lát, rồi phối hợp bay đi.
Lữ Truyền Ngân cười im lặng: “Con chim mặt người này là con cái, đang trong thời gian giao phối. Ta bắt chước tiếng chim công kêu quyến rũ nó, nó nhìn thấy ta cái là bay đi mất.”
“…”
Phương Tri Hành và Tế Cẩu nhìn nhau, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Chừng gần tới buổi trưa, bọn họ đã vượt qua một ngọn núi.
“Đến rồi!”
Lữ Truyền Ngân chỉ xuống một sơn cốc dưới núi, phấn chấn nói: “Dưới đó là Âm Phong cốc, cẩn thận nha, nơi đó âm phong thổi liên tục, gió lạnh thấu xương.”
Phương Tri Hành gật đầu, cẩn thận quan sát. Quả nhiên là một nơi chí âm, âm khí rất nặng.
Tinh thần cậu run lên, cất bước xuống núi, nhanh chóng vào trong cốc.
Quác quác!
Bên trong Âm Phong cốc là cuồng phong rít gào giận dữ, hàn ý lạnh thấu xương đập thẳng vào mặt.
Lúc Phương Tri Hành vừa bước vào Âm Phong cốc, đã thấy trời mùa thu đột ngột chuyển sang mùa đông giá rét.
Từng luồng âm phong gào thét thôi qua, cuốn theo vụn băng mỏng nhỏ bay tứ tung khắp nơi, cào vào mặt người ta đau nhức.
Bùn đất dưới chân rất cứng rắn, rắn chắc.
Cách đó không xa có một dòng sông nhỏ, đã đóng băng.
“Ôi mẹ, lạnh vãi cứt!”
Hàm răng Lữ Truyền Ngân không ngừng đập vào nhau, hắn đã mặt một bộ đồ da thú cực kỳ dày dặn, nhưng vẫn bị gió thổi cho lạnh run.
Phương Tri Hành vẫn ổn, gió lạnh thổi qua người cậu, trên đầu và quanh thân tỏa ra từng luồng khí trắng.
Thấy dáng vẻ chịu lạnh của Lữ Truyền Ngân, giờ đây cậu mới cảm nhận được sự khác biệt về thể chất giữa võ giả và người bình thường to lớn đến nhường nào.
So sánh môi trường tương tự Âm Phong cốc, Lữ Truyền Ngân như đang ở bắc cực, mà Phương Tri Hành thì lại nhanh chóng thích ứng với nó.
Lữ Truyền Ngân lau nước mũi, chợt hỏi: “Ông chủ, ngài đến đây là để săn à? Dị thú gì thế?”
Phương Tri Hành gật đầu: “Thúc có từng nghe về rắn Tam Hoa chưa, ta muốn săn giết loại rắn Tam Hoa 3 màu đen trắng và trong suốt.”
Lữ Truyền Ngân chớp mắt, chợt vỗ đùi nói: “Ông chủ, ta từng thấy loại rắn Tam Hoa đó rồi, là lần trước vào đây.”
Phương Tri Hành vui mừng trong lòng: “A, ở đâu thế? Mau dẫn ta đến đó đi!”
Lữ Truyền Ngân lập tức tăng tốc, đi về phía thượng du của con sông nhỏ kia.
Chừng hai mươi phút sau, phía trước xuất hiện một thác nước.
Dưới thác nước nọ là một đầm nước.
Phương Tri Hành ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện thác nước đã kết băng, dòng nước trở thành một bức tượng băng tuyệt đẹp.
Đầm nước cũng như thế, kết một tầng băng cực kỳ dày.
Trên hai bên bờ đầm nước, có những con rắn to dài lớn như thùng nước lớn đang trườn trên đất, chúng không có bất kỳ động tĩnh gì như những bức tượng băng như đã bị đông cứng.
Trên thân những con rắn kia bao trùm một lớp lân giáp màu đen, trên trán có một điểm rõ ràng bắt mắt, nơi đen trắng giao nhau có màu trong suốt.
Rắn Tam Hoa!
Tất cả chúng đều là rắn Tam Hoa!
Lữ Truyền Ngân xoa xoa hai bàn tay đỏ bừng, cười nói: “Ông chủ, ngài xem thử xem, đây có phải là rắn Tam Hoa ngài tìm không?”
Tâm trạng Phương Tri Hành kích động, không khỏi thở gắt, gật đầu rồi hỏi: “Tại sao chúng lại không di chuyển, chúng đang ngủ động à?”
Lữ Truyền Ngân buông tay: “Ta cũng không biết, dù sao lần trước ta tới đã nhìn thấy ổ rắn Tam Hoa này không nhúc nhích rồi.
Ban đầu ta tưởng là chúng đã chết cơ, muốn nhặt một con về bán thử, nhưng đột nhiên có mưa xuống.
Sau khi mấy con rắn Tam Hoa này dính nước mưa, chúng đột ngột chuyển động, ta sợ tới mức chạy trốn ngay tức khắc.”
Phương Tri Hành đã hiểu, dù trong đó có nguyên nhân gì thì tình hình bây giờ vẫn không quá thuận lợi với cậu.
Cậu nói với Lữ Truyền Ngân ngay: “Đại thúc, ngươi đi xa xa một chút trước đã, ta muốn giết một con rắn Tam Hoa xem thử thế nào.”
Nét mặt Lữ Truyền Ngân thay đổi, quay đầu nhanh chóng chạy về phía hạ du.
Sau khi Phương Tri Hành thấy hắn đã chạy khuất tầm mắt, mới đi về phía một con rắn Tam Hoa.