Chương 197: Âm Xà
Chương 197: Âm Xà
Cậu nhặt một viên đá lên, cánh tay kéo căng lực, ném thẳng qua.
Bốp!
Cục đá đáp lên người một con rắn Tam Hoa, vang lên một tiếng cứng rắn, sau đó bắn ra rơi xuống đất.
Tiếng va đập từ từ truyền đi, sau đó vang lên một hồi âm vang khó hiểu, tiếng vang cứ như lệ quỷ gào khóc, kéo dài mãi không thôi.
Phương Tri Hành nhíu mày đi tới trước, đột nhiên cậu vươn tay lên, nắm lấy đuôi một con rắn, kéo trên mặt băng.
Soàn soạt soàn soạt!
Con rắn Tam Hoa dài mười hai mười ba mét bị kéo thẳng ra giữa sông, mà từ đầu tới cuối vẫn không có phản ứng gì.
“Không phải chứ, thứ này cứ như chết rồi thế!”
Tế Cẩu tặc lưỡi không thôi: “Tao còn tưởng là mình phải khổ tâm phí công hồi lâu mới săn được một con rắn Tam Hoa nữa đó.”
Phương Tri Hành cũng nghĩ như thế, vì thế mà cậu còn chuẩn bị rất nhiều thứ.
Mẹ nó ai mà ngờ tới kết quả này được.
Rắn Tam Hoa bày sẵn ra trước mặt mi, mặc cho mi bắt giết.
“Có thế cuối cùng nhân phẩm của tao cũng bùng nổ một lần rồi.”
Phương Tri Hành vui vẻ hơn, nhìn quanh bốn phía.
Cậu nhanh chóng phát hiện ra một cái hố nhỏ, dưới đáy hố có đá cuội.
Cậu chạy đến cẩn thận kiểm tra, không khỏi có điều suy nghĩ.
Tế Cẩu thấy thế, ngạc nhiên hỏi: “Chắc không phải đâu ha, mày tính ngâm người trong này hay gì?”
Phương Tri Hành gật đầu: “Mang máu rắn về phiền toái lắm, chi bằng hoàn thành ngâm người ở đây luôn.”
Tế Cẩu nhìn xung quanh, lo lắng nói: “Lỡ như mùi máu tươi thu hút các dị thú khác đến thì sao?”
Phương Tri Hành đã suy xét đến chuyện này rồi, trả lời: “Cả đám rắn Tam Hoa nằm như xác chết ở đây, mà chẳng có kẻ săn mồi nào đến thưởng thức bữa tiệc này, cho thấy ở đây vô cùng an toàn, sẽ không có dị thú nào khác xuất hiện đâu.”
Tế Cẩu không thể tán đồng hoàn toàn với phán đoán này, nhưng nó không phản bác được.
“Được, tao đề phòng xung quanh cho mày.”
Thân thể Tế Cẩu run run, tạo ra bốn ảnh phân thân, chia ra bốn phía khác nhau.
Phương Tri Hành không nói gì nữa, kéo con rắn Tam Hoa kia ra, sau đó rút dao ra khỏi vỏ, chĩa mũi dao xuống đất.
“Kỹ năng bộc phát: Tha Trảm Đao!”
Phương Tri Hành vung dao lên.
Keng!
Một tia lửa điện sáng rực cọ sát ra trên mặt đất, bảo đao cấp 2 chém thẳng vào cổ Rắn Tam Hoa.
Phụt!
Chỉ một thoáng, lớp lân giáp nứt ra, đầu và thân rắn tách rời.
Ọc ọc ọc…
Dòng máu tuôn ra xối xả như mưa.
Có mấy giọt máu phun ra hắt lên đầu rắn.
Ngay lúc đó, bỗng nhiên đầu rắn mở hai mắt ra, lại còn vặn vẹo qua lại, trong mồm thè lưỡi rắn vừa dài vừa đỏ ra.
Phương Tri Hành và Tế Cẩu thấy thế, thì vô thức lùi lại mấy bước, cứ như gặp phải đại địch.
Chẳng qua đầu rắn cũng chỉ như thế mà thôi.
Tế Cẩu nghĩ nghĩ một lúc, nhắc nhở: “Cẩn thận chút, cho dù đầu rắn đã bị chặt xuống rồi, thì nó vẫn có thể sống thêm vài ngày nữa đó.”
Phương Tri Hành gật đầu, nét mặt nghiêm lại, chợt cả người lắc lư, nhanh chóng nhấc chân đạp vào đầu rắn bên cạnh.
Bộp!
Đầu rắn bay lên, rơi xuống rừng cây, lăn đi thật xa.
Đúng lúc này, cậu lại kéo thêm một con rắn Tam Hoa tới, xem mèo vẽ hổ, chặt đầu nó, lấy máu, rồi đá văng đầu rắn đi.
Điều duy nhất cần phải chú ý là không được đến máu rắn văng lên đầu và thân rắn Tam Hoa.
Cậu chém giết bốn con rắn Tam Hoa liên tục, hố nhỏ được rót đầy một cách nhanh chóng.”
“Thu!”
Phương Tri Hành chợt loé lên suy nghĩ, để hệ thống hấp thu bốn con rắn Tam Hoa trên mặt đất.
Nhưng mà không có gì xảy ra cả.
Hệ thống không thèm thu máu thịt của bọn rắn này.
Nói cách khác, hoặc rắn Tam Hoa là dị thú cấp 1, hoặc là chất lượng máu thịt không bằng những dị thú trước kia.
Phương Tri Hành thấy thế, không chần chờ nữa. Cậu cởi bỏ khôi giáp, nhảy vào hố máu, ngâm từ đầu đến chân.
“Phù!”
Phương Tri Hành không khỏi rùng mình.
Không hổ là máu Âm Xà, lạnh dữ!
Phương Tri Hành cảm thấy hơi lạnh thấu xương bao trùm cả cơ thể, xương cốt cũng bị cóng đến độ cơ thể đau nhức.
Lúc cậu ngâm Máu linh lộc thì cực kỳ sảng khoái.
Nhưng đến phiên máu Âm Xà thì chỉ còn lại đau khổ, vừa lạnh vừa đau, cực kỳ khó chịu.
[03:00:00]
[02:59:59]
…
Đồng hồ tính thời gian đã bắt đầu.
Phương Tri Hành cảm giác như một giây bằng một năm, cắn răng nhịn xuống.
Một lát sau, lông mày cậu đã bắt đầu kết một lớp sương lạnh, răng không ngừng run lên.
Tình cảnh này…
Tế Cẩu đứng cạnh nhìn, không khỏi hoài nghi: “Có đến nỗi vậy luôn không?”
Phương Tri Hành không có tâm trạng để ý tới nó, mặt cậu treo đầy đau khổ, nghiến răng nghiến lợi.
Tế Cẩu càng nhìn trong lòng càng thoải mái.
“Tao đã nói rồi, không ma luyện đến khắc cốt minh tâm, thì sao có thể chịu được nhảy vượt cả một cảnh giới đây?”
Tế Cẩu cười ha ha: “Đau khổ chút mới tốt, chịu đựng đi, mày phải cắn răng nhịn xuống, ngàn vạn lần không được nhụt chí, cố lên nào!”