Chương 200: Cấp 3
Chương 200: Cấp 3
Diêu Thiện Thành vội nói: “Bọn ta không dám trêu chọc con Vượn Đen Bốn Tay kia, không rõ nó cấp mấy, có thể là cấp 2 nhưng cũng có thể là cấp 3.”
Phương Tri Hành hiểu ra, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Ông cung cấp thông tin này cho ta, muốn có được thứ gì thì cứ nói thẳng với ta.”
Diêu Thiện Thành vội đáp: “Nói thật, thông tin này không có giá trị bao nhiêu, Diêu mỗ nào dám đòi hỏi thù lao gì chứ…”
Phương Tri Hành không thay đổi sắc mặt, ngắt lời: “Lăn lộn trong Cấm Khu, tiền kiếm được đều phải liều mạng.”
Diêu Thiện Thành nghe vậy, nụ cười trở nên rạng rỡ, vội nói: “Ở đó có rất nhiều Thiên Sát thảo, nếu ngài thành công hái được chúng mà không dùng đến nhiều như vậy thì có thể giao số Thiên Sát thảo còn dư cho Diêu gia trang bán được không?”
Phương Tri Hành trầm mặc, hỏi lại: “Lợi nhuận chia thế nào?”
Diêu Thiện Thành cười nói: “Giá gốc chia 3-7, ngài 7! Phí lưu kho, các loại phí xử lý, phí quản lý trong thời gian bán ra đều do Diêu gia trang chịu.”
Phương Tri Hành hiểu ý, cười nói: “Tốt lắm, ông bạn này thật thú vị, ta kết giao.”
Diêu Thiện Thành vui mừng quá đỗi, nói tiếp: “Đại nhân, nếu ngài muốn đến chỗ kia xem thử, ta sẽ sắp xếp một người tới dẫn đường cho ngài, có điều ngài phải quyết định thật nhanh, vào buổi sáng 4 ngày sau đội ngũ bọn ta sẽ rời khỏi nơi này.”
Phương Tri Hành trầm mặc, gật đầu nói: “Thế này nhé, ngày mai ta đi xem thử.”
“Tốt quá, ta sẽ đi an bài.”
Diêu Thiện Thành chắp tay: “Đại nhân, ngài nghỉ ngơi sớm đi, ta không làm phiền ngài nữa.”
Dứt lời, hắn quay người rời đi.
Tế Cẩu nhìn theo bóng Diêu Thiện Thành đi xa, nghi ngờ: “Sao lại trùng hợp như vậy, chẳng lẽ có bẫy?”
Phương Tri Hành trầm ngâm nói: “Khoan nói tới chuyện quá trùng hợp, tên Diêu Thiện Thành này là thương nhân, đầu óc nhanh nhạy, hiểu được việc nắm bắt mọi cơ hội buôn bán.”
Tế Cẩu nghĩ lại thì thấy cũng đúng, chỉ cần Phương Tri Hành hái được Thiên Sát thảo thì đôi bên đều có lợi, trái lại Diêu Thiện Thành cũng không bị tổn thất gì.
Một đêm trôi qua rất nhanh.
Sáng hôm sau, trời vẫn còn tờ mờ.
Trong doanh trại đã trở nên sôi động.
Các đội ngũ đi săn đã thức dậy từ sớm, vội vàng ăn sáng rồi xuất phát tiến vào Cấm Khu.
Phương Tri Hành đẩy cửa bước ra, thấy một cậu nhóc đang đứng chờ ngoài cửa.
Cậu nhóc này có vẻ ngoài hơi chất phác và non nớt, cười lên trông đặc biệt thẹn thùng.
Vừa thấy Phương Tri Hành, cậu nhóc cúi đầu chào: “Bái kiến Phương đại nhân, ông chủ Diêu bảo ta tới đây!”
Phương Tri Hành không khỏi hỏi: ‘Ngươi tên gì, năm nay bao nhiêu tuổi?”
Cậu nhóc vội đáp: “Ta tên Tiểu Bảo Nhi, là cô nhi không cha không mẹ, không biết mình họ gì, năm nay có lẽ là 16 tuổi.”
Phương Tri Hành hiểu ra, vội nói: “Tiểu Bảo Nhi, ngươi dẫn đường đi.”
Tiểu Bảo Nhi gật đầu, nghiêm túc đi phía trước.
Hai người một chó tiến vào thung lũng.
Tiểu Bảo Nhi vô cùng hứng thú với Tế Cẩu, thỉnh thoảng còn liếc trộm nó, lúc nghỉ ngơi giữa đường, cậu ta còn thử đưa tay lên sờ đầu Tế Cẩu.
Kết quả là bị Tế Cẩu sủa gầm gừ, dọa cậu ta không còn dám đưa tay lung tung nữa.
Thấy cảnh này, Phương Tri Hành không khỏi mỉm cười.
Khoảng chừng 3 tiếng rưỡi sau, tiểu Bảo Nhi dẫn Phương Tri Hành băng qua một bãi đá ngổn ngang rồi ngừng lại.
Phương Tri Hành ngẩng đầu nhìn, phía trước có một làn sương mù trắng mênh mông bốc lên, trong không khí còn có mùi lưu huỳnh cay nồng khuếch tán.
Trong làn sương mù trắng, thấp thoáng hiện lên mấy cây hoa Hạnh cao lớn, cánh hoa bay lả tả rơi xuống một vũng suối nước nóng bên dưới gốc cây.
Nước suối anh biếc như ngọc, giống như ngọc dịch quỳnh tương vừa ấm áp lại mượt mà.
Trong ánh sáng lấp lánh, vài cánh hoa Hạnh trôi theo dòng nước, xoay tròn.
Róc rách~
Một lượng lớn bong bóng nước liên tục nổi lên từ mặt đất cùng với nước suối.
Hơi nóng mịt mờ lan tỏa khắp nơi.
Soạt!
Đột nhiên, trong nước truyền ra động tĩnh.
Bọn họ nhìn thấy một bóng đen cao lớn mơ hồ hiện ra trong màn sương trắng, giống hình người, cao khoảng 5-6 mét, dáng đi cực kỳ uy nghiêm, khi cử động bốn cánh tay vung vẩy qua lại hai bên thân thể.
“Vượn Đen Bốn Tay!!”
Con ngươi Phương Tri Hành co rụt lại, nhanh chóng ngồi sụp xuống.
Gần như cùng lúc, cậu nghe tiểu Bảo Nhi nhỏ giọng nói: “Thiên Sát thảo ở ngay bên dưới cây hoa Hạnh thứ 3 phía tay phải.”
Phương Tri Hành nhẹ nhàng gật đầu, nghiêm túc nói: “Tiểu Bảo Nhi, bây giờ ngươi trở lại đường cũ, ít nhất phải chạy được hơn 2 dặm, chờ ngươi an toàn thì ta ra tay.’
Tiểu Bảo Nhi mím môi, đáp: “Đại nhân, hãy cẩn thận.”
Cậu ta qua người, lon ton chạy đi.
Phương Tri Hành quay đầu, cẩn thận quan sát Vượn Đen Bốn Tay.
Lúc này, con dị thú kia ngồi trong suối nước nóng, hơn nửa người ngâm dưới nước, thoải mái hưởng thụ.
Thấy cảnh này, Tế Cẩu suy nghĩ và nói: “Nếu chỉ nhìn hình thể thì con Vượn Đen Bốn Tay này rất khó dây vào, có thể là dị thú cấp 3.’
Phương Tri Hành hỏi: “Mày có thể ngửi được tới đó không?”