Chương 199: Âm Xà (3)
Chương 199: Âm Xà (3)
Bọn họ cắt cỏ như cắt hẹ, hàng năm vào thời gian cố định, họ sẽ theo đó vào Cấm Khu, tiến hành thu hoạch.
Trên thực tế, Thất Sát sơn trang gần như lũng đoạn Thiên Sát thảo trong Cấm Khu Đom Đóm.
Người khác thì như mò kim đáy biển, đau khổ tìm kiếm mà không được, còn bọn họ lần nào đi thu hoạch lần đấy.
Đây chính là ưu thế cực lớn của việc được nắm giữ tình báo chính xác.
Ngoài ra, phía sau Thất Sát sơn trang có thương hội Thiên Bảo làm chỗ dựa, không sợ bất cứ kẻ nào cả.
Thiên Sát thảo bọn họ hái được, ngoại trừ việc để lại một phần cho mình sử dụng, thì phần lớn là bán với giá cao cho thương hội Thiên Bảo.
Mỗi tháng thương hội Thiên Bảo sẽ tiến hành một lần đấu giá, bán nó đi bằng giá tiền cao hơn nữa.
Hai bên hợp tác, đôi bên cùng có lợi, vừa vui vừa nhẹ nhàng.
Thực tế Thất Sát sơn trang đã độc chiếm Thiên Sát thảo trong Cấm Khu Đom Đóm từ lâu rồi, không cho phép bất cứ ai nhúng chàm.
Nếu không phải Phương Tri Hành có thân phận quan lại, Hoàng Mình Nhiên sẽ trục xuất cậu khỏi cửa không chút khách sáo ngay lập tức.
“Xin lỗi.”
Ông ta cười nhạt: “Thất Sát sơn trang của bọn ta đã hợp tác với thương hội Thiên Bảo từ trước rồi, toàn bộ số Thiên Sát thảo bọn ta hái được sẽ mang bán cho thương hội Thiên Bảo, không được tự giữ lại dùng hay chuyển tặng cho người khác.”
Phương Tri Hành vừa nghe thế đã hiểu Hoàng Minh Nhiên này hoàn toàn không có ý muốn hợp tác.
Thậm chí ông ta còn chẳng thèm nhìn tới hai tầng thân phận của Phương Tri Hành.
“Ừm, vậy làm phiền rồi.”
Phương Tri Hành không miễn cưỡng nữa, đứng lên nói: “Xem ra ta chỉ có thể tự nghĩ biện pháp thôi.”
Vừa dứt lời cậu đã chắp tay rời đi.
Hoàng Minh Nhiên đóng cửa lại, khinh thường cười.
Hoàng Tử Bào suy nghĩ một lát, mở miệng nói: “Cha, dù sao người này cũng là quan lại, tội gì mà không bán cho nó chút ân huệ?”
Hoàng Minh Nhiên cười lớn: “Con nghĩ bằng đầu xíu đi, nghĩ kỹ xem, vì sao nó lại chạy tới tìm chúng ta để hợp tác mà không phải là mua thẳng từ tay chúng ta chứ?”
Sắc mặt Hoàng Tử Bào thay đổi, tỉnh ngộ: “Nó không có tiền!”
Hoàng Minh Nhiên gật đầu: “Một quan sai mà không mua nổi chút Thiên Sát thảo, chắc chắn bối cảnh vô cùng nông cạn, chẳng có gì ghê gớm.”
Hoàng Tử Bào lập tức cười lạnh, khinh bỉ nói: “Hèn chi nó lại lấy hai danh hiện giáo đầu Cung Binh và hương chủ ra, hóa ra là thùng rỗng kêu to thôi.”
Hoàng Minh Nhiên không nghĩ chuyện này nữa: “Đi, chúng ta đi nghe khúc thôi.”
“Vâng!”
Hoàng Tử Bào mừng rỡ, không nén nổi vui sướng.
Hai cha con ngửa mặt lên trời cười to rồi ra cửa.
…
…
Phương Tri Hành đi trên đường không nhanh không chậm.
Tế Cẩu truyền âm: “Có chuyện gì thế? Tên tuổi của mày không dùng được à, lão Hoàng Minh Nhiên kia hoàn toàn không kinh sợ gì.”
Phương Tri Hành trầm ngâm nói: “Mày không nghe thấy vừa nãy lão nhắc đến thương hội Thiên Bảo à? Hẳn thương hội này là một tổ chức cực kỳ quyền thế. Thất Sát sơn trang có ngọn núi lớn này làm chỗ dựa, nên hoàn toàn không sợ tao.”
Một người một chó về lại khách điếm.
“Xin hỏi tôn giá là Phương giáo đầu đúng không?”
Bỗng có người nhiệt tình gọi một câu…
Phương Tri Hành quay đầu nhìn thật kỹ.
Người gọi cậu là một nam tử trung niên, dáng người to béo, mặt trắng tái không có râu, trên tay cầm một chiếc khăn lụa trắng liên tục lau mồ hôi, có thể nhìn ra là hắn bị suy thận.
“Tôn giá là ai?” Cậu tò mò hỏi thăm.
“Không dám nhận.”
Nam tử khăn lụa trắng bước lên phía trước, mặt tươi cười, cúi đầu khom lưng, chắp tay nói: “Bỉ nhân tên Diêu Thiện Thành, đến từ Diêu gia trang.”
Phương Tri Hành hoàn toàn chưa từng nghe qua Diêu gia trang, kiên nhẫn hỏi lại: “Ông biết ta?”
Diêu Thiện Thành vội đáp: “Diêu gia ta trước giờ có rất nhiều mối làm ăn với Đúc Binh đường, tháng trước ta đi Đúc Binh đường, may mắn được bái kiến Phương đại nhân từ xa một lần.”
Phương Tri Hành hiểu ra, gật đầu cười nói: “Thế thì ta và ông đúng là có duyên, ông tìm ta có việc gì ư?”
Diêu Thiện Thành cười xòa nói: “Vừa nãy ta gặp được Lữ Truyền Ngân, nghe hắn kể đại nhân đang tìm kiếm Thiên Sát thảo phải không?
Thật trùng hợp, vài ngày trước người của ta trong lúc đi săn trong Cấm Khu phát hiện ra một nơi mọc một vùng Thiên Sát thảo.”
Ô hô!
Phương Tri Hành mừng thầm nhưng không hớn hở ra mặt, bình tĩnh đáp: “Sao, chẳng lẽ trong tay ông có Thiên Sát thảo muốn bán cho ta?”
Diêu Thiện Thành lộ vẻ tiếc nuối, giang tay ra, cười khổ nói: “Đáng tiếc, bọn ta không thể hái được những Thiên Sát thảo kia.”
Phương Tri Hành cau mày, bình tĩnh hỏi: “Sao vậy, có phải chỗ kia có nguy hiểm?”
“Haizz, đại nhân đoán đúng rồi!”
Diêu Thiện Thành mắt sáng lên, gật đầu: “Nơi đó có suối nước nóng, hơi nóng bốc lên, bởi vậy thu hút một con ‘Vượn Đen Bốn Tay’ thích ngâm mình, chiếm giữ trong thời gian dài.”
“Vượn Đen Bốn Tay?”
Phương Tri Hành không khỏi nhíu mày: “Dị thú cấp mấy?”