Chương 205: Con chim (3)
Chương 205: Con chim (3)
Đồng Tử Xích Huyết mở ra!
Đầu tiên, Phương Tri Hành nhìn về phía Tế Cẩu.
Lúc này, Tế Cẩu ở trong ánh mắt Phương Tri Hành với thân thể bên ngoài như có ngọn lửa đang lượn lờ.
Ngọn lửa màu đỏ không ngừng khiêu động kia rõ ràng là huyết khí thể nội của Tế Cẩu biến thành.
[Giống loài: Chó]
[Thiên phú: Cẩu Cơ Bán (chó ràng buộc)]
[Huyết mạch: Liệp Lang (cấp 3)]
[Kỹ năng huyết mạch bộc phát: Nanh Sói Kịch Độc (mỗi lần sử dụng sẽ tiêu hao một sinh mạng)]
[Kỹ năng huyết mạch bộc phát: Lang Ảnh Tật Phong Trảo]
[Số mạng còn lại: 6]
Phương Tri Hành tặc lưỡi nói: “Khá đấy, huyết mạch thăng lên tới cấp 3, tăng thêm 1 kỹ năng bộc phát và 1 mạng chó.”
Tế Cẩu cung không nén được sự vui mừng, rốt cuộc nó cũng thăng cấp rồi, chỉ cần cho nó đủ thời gian, nó nhất định có thể phát dục thành dị thú cấp 3.
Tế Cẩu cười khúc khích, ngẩng đầu lên thì bắt gặp ngay đôi con ngươi đỏ lòm của Phương Tri Hành, tức thì giật nảy mình!
Nó kinh hãi hoảng sợ nói: “Vãi chưởng, đấy là cái gì vậy, mẹ nó, mày mở huyết luân nhãn à?”
Phương Tri Hành cười đắc ý, nói: “Tao cũng muốn mở huyết luân nhãn nhưng đây là Đồng Tử Xích Huyết, chỉ quan trắc được năng lực khí huyết của người khác.”
Tế Cẩu tặc lưỡi nói: “Cái này cũng đã đỉnh của chóp rồi, mày bây giờ là máy thăm dò hình người, người khác mạnh hay không mạnh, mạnh đến cảnh giới nào, mày vừa nhìn là có thể biết được.”
Phương Tri Hành lắc đầu nói: “Chưa chắc đâu, võ giả cao minh chắc chắn biết cách che giấu khí huyết của bản thân, không phải nội tình của tất cả mọi người tao đều có thể vừa nhìn là khám phá ra được.”
Tế Cẩu ngẫm nghĩ, nói: “Đồng Tử Xích Huyết này của mày trông khá giống kính mắt tia hồng ngoại, nó có tác dụng trong đêm tối không?”
Phương Tri Hành không thể xác định được, cậu đứng thẳng dậy, nhìn xung quanh mình.
Hoa cỏ cây cối không có màu sắc khí huyết đặc biệt mãnh liệt, bề ngoài chúng tản ra màu đỏ rất yếu ớt.
Bỗng nhiên!
Khi Phương Tri Hành chuyển hướng nhìn vào lùm cây cách xa khoảng hơn 50 mét, cậu bỗng thấy từng đạo huyết khí tụ tập, giống như từng đốm lửa nối liền với nhau.
“Ê, chỗ kia có gì kìa?”
Phương Tri Hành lo lắng, vội nói: “Tế Cẩu, hình như trong bụi cây có người.”
Tế Câu quay đầu nhìn, chỉ thấy một mảnh xanh um tươi tốt, chớp mắt nói: “Mày chắc không? Đồng Tử Xích Huyết có thể phân biệt người và dị thú à? Cung có thể là dị thú cỡ nhỏ, ví dụ như chuột chẳng hạn.”
Phương Tri Hành cũng không dám chủ quan, nếu như chỗ kia vẫn luôn có người ẩn núp, vậy mọi việc vừa rồi cậu làm chắc chắn đã bị bại lộ.
Đối phương mai phục tại nơi đó, từ đầu đến cuối đều không lộ dạng, rõ ràng là không có ý tốt.
Ngay lúc Phương Tri Hành và Tế Cẩu đồng thời nhìn về phía lùm cây!
Vút vút vút!
Bỗng nhiên, mấy điểm sáng lạnh bay lên trời, vẽ thành hình vòng cung, bắn về phía Phương Tri Hành.
“Tiễn?”
Sắc mặt Phương Tri Hành lập tức như chìm xuống nước, thân thể dao động, không né cũng không lùi, lao thẳng về phía trước.
Đối phương bắn tên là muốn giết cậu!
Đây là một trận phục kích!
Đối phương trốn ở nơi đó hẳn đã được một lúc rồi, muốn chờ cậu lưỡng bại câu thương với Vượn Đen Bốn tay, bọn họ ngư ông đắc lợi.
Chỉ có điều, bọn họ trong lúc vô tình lại thấy trúng điều không nên thấy.
Thế là!
Vút!
Phương Tri Hành không do dự nữa, giương cung bắn tên.
Mũi tên xẹt giữa không trung, hướng về phía lùm cây.
Hai mắt Tế Cẩu bỗng phóng to, ngay lúc Phương Tri Hành kéo cung, trong bụi cỏ đột nhiên có bạo động, từng bóng người đứng lên.
Không chỉ một người mà là một nhóm người, hình như khoảng hơn 20-30 tên!
“Vãi!”
Tế cẩu lập tức sốt sắng.
Lần này phiền phức lớn rồi, bí mật của Phương Tri Hành và nó đã bị bại lộ rồi!
“Giết!”
Tế Cẩu nhe răng trợn mắt, sát ý tăng vọt, thình lình tạo ra 5 Ảnh Phân Thân, chạy như điên tới.
Phương Tri Hành đã sớm phi thân phóng đi, tốc độ như điện xẹt, khiến thân thể hóa thành một đường cong màu đỏ mơ hồ, giống như một con chim ưng màu đỏ, bay qua tầng trời thấp.
Điều đáng sợ chính là trong lúc cậu cấp tốc tiến lên thì vẫn có thể liên tục bắn tên, từng mũi tên liên tiếp được phóng ra.
Vút vút vút~
Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên trong bụi cỏ, không ngừng có có người trúng tên và ngã xuống.
“Dừng tay!”
Có một người tức giận hét lớn: “Bọn ta chỉ đi ngang qua, không hề có ác ý!”
Biến mẹ mày đi, không có ác ý mà ngươi bắn tên làm gì hả?
Phương Tri Hành như thể không nghe thấy, trên mặt cậu đầy sát ý lạnh như băng, bắn giết hết người này đến người khác.
Mấy giây sau, cậu vọt tới trước bụi cỏ, thả cung tên xuống rồi lao vào một thanh niên đang vội tránh cung tên.
Thanh niên kia hoảng sợ đến mức biến dạng, hoảng hốt chạy bừa và đụng phải ai đó.
“Kỹ năng bộc phát•Thiên Sát Chưởng!”
Cơ bắp toàn thân Phương Tri Hành kịch liệt phồng lên, bàn tay phóng to như cái chậu rửa mặt.