Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 206 - Chương 206: Con Chim (4)

Chương 206: Con chim (4) Chương 206: Con chim (4)

Cậu xông lên trước, không chút nương tay tung ra một chưởng, ấn chính giữa ngực thanh niên kia.

Toàn thân thanh niên chấn động mạnh, chưởng lực cường đại trút xuống, giống như một trận đất đá đáng sợ cuốn trôi, xung kích tứ chi bách hài của hắn.

Trong lúc nhất thời, huyết dịch trong cơ thể hắn sôi trào, mạch máu toàn thân đều nổ tung.

Bùm!

Giây tiếp theo, toàn thân thanh niên nổ tung, máu thịt bay tứ tung, máu tươi hóa thành sương mù sền sệt khuếch tán ra.

Phương Tri Hành không hề dừng lại, thoắt cái thân hình vòng ra sau lưng một người khác, xuất ra một chưởng.

Bùm~

Giây lát sau, người kia cũng bạo tạc toàn thân, hóa thành một khối sương mù máu sền sệt.

Phương Tri Hành không thèm nhìn thêm, lách mình đi tới trước mặt một đại thúc trung niên.

“Con à, gắng lên…”

Đại thúc trung niên ngồi trên bãi cỏ, trong lòng đang ôm một người trẻ tuổi bị trúng tiễn ngay cổ, mặt mũi đầy sự lo lắng và hoảng sợ, không biết phải làm sao.

Phương Tri Hành mặt không biểu cảm, dùng một chưởng vỗ trên trán hắn, sau đó không quay đầu nhìn lại mà chạy đến người kế tiếp.

Ngay lúc này, 5 Ảnh Phân Thân của Tế Cẩu cũng chạy tới, phân tán ra, nhào lên cắn các kẻ địch còn lại.

“Haha, nếm thử kỹ năng huyết mạch bộc phát của ta đi!”

Tế Cẩu đến trước mặt một người trung niên mặc áo xanh.

“Lang Ảnh Tật Phong Trảo!”

Tês Cẩu lăng không vọt lên, móng vuốt giơ cao, cào thật mạnh.

Đột nhiên, trong không trung ẩn hiện một trảo ảnh hình phong nhận.

Ngay tức thì, cổ của người trung niên áo xanh bỗng nhiên vỡ ra, ngửa cổ lên, máu tươi phun về phía bầu trời.

Không bao lâu, các thi thể nằm ngổn ngang lộn xộn trong bụi cỏ, khắp nơi đều có vết máu.

Phương Tri Hành đảo mắt nhìn xung quanh đếm thi thể, tính đến người vừa bị cậu đánh nổ, tổng cộng hết thảy 28 thi thể.

“Tế Cẩu, thiếu 2 người, có 2 người bỏ chạy rồi.”

Phương Tri Hành cấp tốc quan sát xung quanh.

Tế Cẩu giật nảy, liếc nhìn quanh mình, hỏi: “Mày chắc chứ?”

Phương Tri Hành gật đầu nói: “Đám người này là người của Thất Sát sơn trang, đêm qua tao gặp vài người trong số đó ở khách điếm, hơn nữa tao nghe ngóng được đội ngũ của Thất Sát sơn trang có 30 người!”

Tế Cẩu lập tức bừng tỉnh.

Mục tiêu của Thất Sát sơn trang khi tiến vào Cấm Khu Đom Đóm chính là thu thập Thiên Sát thảo, rất có khả năng bọn họ cũng đang để mắt tới nơi này.

Có thể chỉ là trùng hợp, bọn họ vô tình bắt gặp Phương Tri Hành đang giao đấu với Vượn Đen Bốn Tay nên nhất thời nổi lòng tham.

“Hai người chạy mất hẳn là 2 cha con Hoàng Minh Nhiên và Hoàng Tử Bào.”

“Chắc chắn bọn họ vẫn chưa chạy xa đâu!”

Phương Tri Hành nhón mũi chân nhảy lên trên ngọn của một cây đại thủ, thôi động Đồng Tử Xích Huyết, quan sát bốn phương tám hướng.

Bỗng nhiên, cậu nhìn thấy bên trong đống đất đá lộn xộn có một đốm sáng máu đang nhanh chóng chạy xa khỏi nơi này.

“Bên kia có một người!”

Phương Tri Hành đưa tay chỉ xuống, Tế Cẩu lập tức chạy như điên.

Phương Tri Hành không đuổi theo liền mà tập trung tinh thần, ngưng tụ toàn bộ đồng lực tìm kiếm một người khác.

Nhưng mà…

Mắt nhìn thấy người trong đống đá lộn xộn kia chạy càng xa, Phương Tri Hành không dám trì hoãn quá lâu, thả người nhảy xuống mặt đất.

Chỉ thấy, cậu lập tức nhặt cung tên lên, hai chân bỗng phát lực, một tiếng ‘bang’ vang lên, mặt đất rạn nứt theo.

Trong nháy mắt, Phương Tri Hành xông lên, thân thể giống như mũi tên hóa thành một sợi tơ máu, nhanh chóng đuổi theo, phù phù phù, bùi mịt mù khắp đường.

Một lát sau, cậu còn cách đạo ánh sáng máu kia chưa tới 100 mét.

Không lâu sau, người kia quay đầu lại, kinh hãi nhìn về phía sau, lộ ra một gương mặt trẻ tuổi.

Không phải Hoàng Tử Bào thì là ai!

Một người một chó nhanh chóng đuổi theo, khí thế như bão lũ.

Hoàng Tử Bào tê cả da đầu, vẻ mặt đầy sự kinh hãi và tuyệt vọng, giống như đã nhìn thấy quỷ vậy.

Không bao lâu, dường như hắn ý thức được rằng mình trốn không thoát, trong lòng hụt hẫng, bỗng nhiên ngừng lại.

Hắn quay người, điều chỉnh hô hấp, bày ra tư thái nghênh chiến thấy chết không sờn.

“Hô~”

Sau một khắc, Phương Tri Hành như thể cuồng phong xông đến trước mặt hắn.

Tế Cẩu bám sát, phanh gấp, tiêu sái trượt vòng ra phía sau Hoàng Tử Bào.

Thế gọng kìm hình thành!

Hoàng Tử Bào nhìn một người một chó, mặt trắng nhợt như tờ giấy, tim đập như trống chầu, mồ hôi lạnh túa ra, con ngươi run rẩy kịch liệt.

Hai mắt Phương Tri Hành đỏ lòm, 3 phần thần dị, 7 phâ quỷ dị, toàn thân tỏa ra ý lạnh âm u như thể Ma Thần giáng thế!

Hình tượng kinh thế hãi tục này ở trong mắt Hoàng Tử Bào càng giống như lệ quỷ xuất hành, dọa chết người!

“Hoàng Tử Bào, cha ngươi đâu?”

Đột nhiên, Phương Tri Hành lên tiếng hỏi.

Hoàng Tử Bào run giọng nói: “Cha ta không tới Cấm Khu, hôm nay do ta dẫn đội.”

“Không đến ư? Hừ!”

Phương Tri Hành nhếch khóe miệng lên, thản nhiên hỏi: “Ngươi có phát hiện ra ta không giống ngày hôm qua không?”
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0