Chương 207: Thất Sát
Chương 207: Thất Sát
Ực!
Hoàng Tử Bào không khỏi nuốt nước bọt.
Kỳ thật, hắn đã sớm chú ý đến.
Chạng vạng hôm qua, khi hắn tiếp xúc ở khoảng cách gần với Phương Tri Hành.
Khi đó, Phương Tri Hành chỉ cao 1,8 mét, còn chiều cao của hắn là 1,85 mét, so ra hắn nhỉnh hơn Phương Tri Hành một chút, dáng người cũng hơi béo.
Nhưng giờ phút này, Phương Tri Hành rõ ràng đã cao hơn hắn cả 1 cái đầu, so với hắn càng thêm khôi ngô và rắn chắc, toàn thân toát ra cảm giác áp bức kinh khủng giống như dị thú cấp 3 vậy.
“Ngươi, ngươi đã tu luyện công pháp tà môn gì rồi?”
Hoàng Tử Bào giọng phát run hỏi lại.
Dựa vào kinh nghiệm của hắn, chỉ có suy đoán này mới có thể giải thích được tình trạng của Phương Tri Hành.
Phương Tri Hành thầm nghĩ ‘đúng như dự đoán’.
Dù cậu tạm thời không cách nào xác định được đám người Hoàng Tử Bào đã bắt đầu nhìn lén từ lúc nào, nhưng ít ra có thể khẳng định rằng bọn họ hẳn đã nhìn thấy cảnh cậu thăng cấp rồi.
Hơn nữa, Hoàng Tử Bào còn lý giải cảnh đó thành kết quả khi tu luyện một loại công pháp tà môn nào đó tạo thành.
Cũng đúng, thân thể người bình thường vốn dĩ không thể phát sinh thay đổi kịch liệt như thế trong khoảng thời gian ngắn được.
Phương Tri Hành không chần chừ nữa, đột nhiên ra tay.
“Bah!”
Hoàng Tử Bào lấy dũng khí, vận sức chờ kích phát.
Hắn tu luyện tuyệt học gia truyền <Th;ất Sát Chưởng>, môn võ công này cực kỳ âm hiểm, chuyên công kích bộ vị thất khiếu của người khác, chỉ cần đánh trúng bất kỳ một cái nào trong thất khiếu cơ thể người thì có thể lập tức khiến thất khiếu của họ chảy máu đến chết.
Sau đó, tầm nhìn của hắn mờ đi, cảm giác khó thở ập tới.
Khoảnh khắc tiếp theo, hắn mới nhận ra rằng cổ mình đã bị Phương Tri Hành bóp rồi.
Cả người cảm thấy trời đất quay cuồng!
Bang!
Hoàng Tử Bào trước tiên cảm thấy sau gáy liên tục đụng vào nham thạch, tiếp theo đó cảm giác bị thương nặng nề truyền đến từ sau lưng, đau đến không muốn sống.
Phương Tri Hành bóp lấy cổ Hoàng Tử Bào và nhấc cả người hắn lên rồi ném xuống đất như chó chết vậy.
“Ư ách~”
Toàn thân Hoàng Tử Bào kịch chấn, không thể hô hấp, trong lòng có kiểu suy nghĩ khủng khiếp là muốn chết đi cho rồi.
Phương Tri Hành vẻ mặt lạnh lùng, hỏi gằn từng chữ: “Cho ngươi cơ hội cuối cùng, nói, cha ngươi chạy đi đâu rồi?”
Hoàng Tử Bào sợ hãi đến mức vô thức buột miệng: “Bọn ta tách ra bỏ chạy, ta cũng không biết ông ấy chạy đi đâu rồi.”
Phương Tri Hành lập tức hiểu ra.
Xem ra, Hoàng Minh Nhiên đã bỏ trốn sang hướng khác, đồng thời tránh tầm nhìn của Đồng Tử Xích Huyết.
“Chạy rồi?!”
Tế Cẩu không khỏi càng khẩn trương, hấp tấp bất an, gấp gáp nói: “Làm sao bây giờ? Hoàng Minh Nhiên biết quá nhiều, tuyệt đối không thể bỏ qua ông ta được!”
Lo thì lo vậy nhưng người đã chạy mất cũng là sự thật.
Phương Tri Hành không hề hoảng hốt, ngược lại cậu bình tĩnh nói: “Chúng ta đã bắt được con trai của Hoàng Minh Nhiên, có con tin trong tay, Hoàng Minh Nhiên tuyệt đối sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.”
Tế Cẩu nghĩ lại thì thấy cũng đúng, nhìn quanh rồi nói: “Nhưng Cấm Khu rộng lớn như vậy, muốn tìm được Hoàng Minh Nhiên thì gần như không có khả năng.”
Nó chợt nảy ra một ý, đề nghị: “Hay là chúng ta đến lối ra chặn ông ta, thế nào?”
Phương Tri Hành trợn trắng mắt, lắc đầu nói: “Cấm Khu là một khu hình tròn khổng lồ, có thể ra ngoài từ bất kỳ chỗ nào. Lối ra mà mày nói chỉ là lối ra đi tới doanh trại, Hoàng Minh Nhiên không ngu ngốc như vậy.”
Tế Cẩu lại không nghĩ như vậy, đáp: “Nói thì nói như thế không sai, nhưng Cấm Khu rắc rối phức tạp, nếu chạy lung tung mà không có ai để thăm dò đường xá rõ ràng thì chỉ có bị lạc đường trong đó mà thôi. Tao cảm thấy khả năng cao Hoàng Minh Nhiên sẽ chạy đến lối ra để rời đi.”
Phương Tri Hành trầm mặc, vươn tay ra lục soát khắp người Hoàng Tử Bào.
Không bao lâu, mắt cậu sáng lên, cậu tìm ra một bức địa đồ, trải rộng ra.
Phương Tri Hành và Tế Cẩu nhìn thật kỹ, một người một chó không khỏi trầm mặc.
Thất Sát sơn trang xông xáo trong Cấm Khu Đom Đóm nhiều năm, trải qua nỗ lực tổng kết của mấy đời đã vẽ được bản đồ địa hình vô cùng chi tiết và tường tận.
Trên địa đồ của Hoàng Tử Bào có hơn mười lối ra vào Cấm Khu được đánh dấu.
Ngay lúc này, Tế Cẩu không nói nên lời, sốt ruột thốt lên: “Cái con mẹ nó, Hoàng Minh Nhiên có thể trốn thoát từ bất kỳ lối ra nào trên đây, thế này thì làm sao tóm được ông ta.”
Suy nghĩ trong đầu Phương Tri Hành lộn tùng phèo, vội nghĩ ngược lại, bình tĩnh nói: “Hòa thượng bỏ chạy thì cũng không thoát khỏi miếu, đi thôi, chúng về doanh trại lên kế hoạch đã.”
Tế Cẩu bất lực thở dài, chỉ có thể làm thế thôi.
Phương Tri Hành trước tiên tháo rời 2 cánh tay của Hoàng Tử Bào ra rồi trói hắn lại và nhét chiếc tất thối vào miệng hắn, cuối cùng dùng sợi dây thừng buộc cổ hắn lại.