Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 208 - Chương 208: Thất Sát (2)

Chương 208: Thất Sát (2) Chương 208: Thất Sát (2)

Cậu giao dây thừng cho Tế Cẩu.

“Gâu gâu~”

Tế Cẩu dùng miệng ngậm lấy dây thừng, hăng hái kéo Hoàng Tử Bào tiến về phía trước.

Phương Tri Hành trở về lùm cây kia, nhanh chóng sờ thi, thu mũi tên.

Sau oó, cậu lại đến bên suối nước nóng, dọn dẹp vết tích chiến trường một chút.

Sau khi làm xong hết thảy mọi việc, lúc này Phương Tri Hành mới nhìn lại thân thể mình.

Khôi giáp đã bị tổn hại nghiêm trọng.

Hơn nữa, do sự phát triển đột ngột của mình, cậu không còn mặc vừa bộ khôi giáp nhỏ này nữa.

Giày đều bị ngón chân dài ra xé toạc.

Phương Tri Hành dứt khoát vứt luôn bộ khôi giáp trên người, chỉ mặc một cái quần cộc, đi chân trần.

Trước khi đi, cậu tắm rửa trong suối nước nóng và rửa sạch vết máu trên người.

Một người một chó kéo Hoàng Tử Bào trở về đường cũ.

Trên đường, bọn họ tìm thấy tiểu Bảo Nhi đang trốn trong một cái hốc cây.

Tiểu Bảo Nhi chớp mắt, hơi sững sờ.

Cậu ta không hề phát giác ra rằng Phương Tri Hành đã biến cao và cường tráng hơn.

Bởi vì dáng người của cậu ta tương đối gầy thấp, có rất nhiều người cao hơn cậu ta nên họ có cao bao nhiêu thì cũng không khác mấy, cậu ta sẽ không đặc biệt để tâm đến điểm này.

Mặt khác, một điểm càng quan trọng hơn là sáng hôm nay - lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy Phương Tri Hành, toàn thân Phương Tri Hành đang mặc khôi giáp, đầu đội mũ giáp độn cao lên, vốn đã vô cùng cao to và khôi ngô rồi.

Điều khiến cậu ta tò mò hơn chính là Hoàng Tử Bào đang bị trói gô kia, không biết người này là ai.

“Tiểu Bảo Nhi, chúng ta về thôi.” Phương Tri Hành lên tiếng.

“...Ồ, vâng!”

Tiểu Bảo Nhi nghiêm túc liếc nhìn Hoàng Tử Bào vài lần, cuối cùng cũng kiềm lại tính tò mò, không hỏi gì nhiều.

Bọn họ đi lúc nhanh lúc chậm nhưng vẫn không dừng lại lần nào, gần như là có thể đi nhanh nhất có thể.

Tình huống khẩn cấp, bọn họ nhất định phải mau chóng ra ngoài.

Dù sao cũng có khả năng Hoàng Minh Nhiên đã trốn về doanh trại trước một bước.

Đương nhiên, đi nhanh ở đây là dựa theo tốc độ của tiểu Bảo Nhi để tính toán.

Đợi đến khi bọn họ ra khỏi Cấm Khu và trở lại doanh trại, tiểu Bảo Nhi đã mệt mỏi tê liệt, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.

Phương Tri Hành không để ý nhiều như vậy, cậu phóng khoáng nhét ít tiền thưởng cho tiểu Bảo Nhi, sau đó lập tức phi ngựa chạy thẳng đến khách điếm Hoàng Minh Nhiên ở.

“Tiểu nhị, có thấy Hoàng Minh Nhiên trở về đây không?”

Phương Tri Hành bước nhanh vào khách điếm, vừa đảo mắt nhìn bên ngoài lẫn bên trong khách điếm vừa hỏi tiểu nhị khách điếm.

Tiểu nhị khách điếm giật nảy mình, giữa mùa đông mà Phương Tri Hành chỉ mặc mỗi cái quần cộc, không thấy lạnh à?

Sau đó, hắn nhìn thấy Hoàng Tử Bào bị bắt trói, sợ hãi ấp úng: “A, chuyện…chuyện này…”

Phương Tri Hành đưa lệnh bài Giáo đầu Cung Binh ra, nghiêm nghị nói: “Thất Sát sơn trang cấu kết phản tặc bị ta bắt tại trận, ngươi mau trả lời câu hỏi của ta.”

“Cái gì, cấu kết phản tặc?!”

Tiểu nhị khách điếm hít một hơi rồi vội vàng lắc đầu nói: “Ta…tiểu nhân không nhìn thấy vị khách họ Hoàng kia trở lại.”

Phương Tri Hành trong lòng sáng tỏ, bèn bảo tiểu nhị khách điếm mở cửa phòng của Hoàng Minh Nhiên ra.

Trong phòng không có người.

Phương Tri Hành cầm lấy bộ quần áo trên giường, đưa tới trước mặt Tế Cẩu.

Tế Cẩu ngửi ngửi, gật đầu truyền âm: “Được rồi, tao đã nhớ kỹ mùi của ông ta.”

Sau đó, Phương Tri Hành lục soát từng phòng nơi người của Thất Sát sơn trang ở và thu được hơn 300 gốc Thiên Sát thảo.

Tế Cẩu phân tích: “Tính thời gian, nếu Hoàng Minh Nhiên chạy trốn hết tốc lực thì chắc chắn sẽ dẫn trước chúng ta.

Nói cách khác, ông ta không chạy về doanh trại thì có lẽ là đã chạy trốn từ một lối ra khác.”

Phương Tri Hành tán thành, sát ý hiện lên trong ánh mắt, giọng lạnh lùng: “Không còn cách nào khác, chúng ta bắt buộc phải đến Thất Sát sơn trang một chuyến.”

“Được!”

Tế Cẩu gật đầu, ngay tức thì biết được Phương Tri Hành định làm gì.

Việc đã đến nước này, đúng là không còn cách nào khác.

Phương Tri Hành trở về phòng mình mặc quần áo, nhanh chóng thu dọn hành lý.

Sau đó, cậu tìm đến Diêu Thiện Thành, giao luôn hơn 300 gốc Thiên Sát thảo cho hắn.

“Cái…cái này, trời ạ, nhiều quá vậy?!”

Diêu Thiện Thành sợ ngây người.

Hoàn toàn không ngờ rằng Phương Tri Hành lại thu hoạch hơn 300 gốc Thiên Sát thảo, đây đúng là ‘thiên hàng hoành tài’.

“Ngươi cứ việc bán, tiền thì đưa thẳng đến nha huyện.” Phương Tri Hành dặn dò.

“Không thành vấn đề!”

Diêu Thiện Thành gật gù lia lịa, ngẫm nghĩ lại rồi bổ sung: “Có điều, ta muốn đem Thiên Sát thảo đến quận thành bán, cả đi cả về có thể phải mất 2 tháng, xin đại nhân hãy kiên nhẫn chờ đợi.”

“Được, ta tin ngươi.”

Phương Tri Hành tự tin.

Đêm qua, cậu đã nghe ngóng rõ ràng Diêu gia trang ở đâu cũng như tình huống cụ thể thế nào rồi.

Diêu Thiện Thành cũng được coi như là một thương nhân có tiếng tăm.

Một lát sau, Phương Tri Hành mua một chiếc xe ngựa, ném Hoàng Tử Bào vào trong xe, Tế Cẩu cũng nhảy vào theo.

Cậu đích thân điều khiển xe ngựa, nhanh chóng rời khỏi doanh trại.




Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0