Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 209 - Chương 209: Thất Sát (3)

Chương 209: Thất Sát (3) Chương 209: Thất Sát (3)

Cấm Khu Đom Đóm phía tây nam, cách đó hơn 275 dặm có một hồ Xích Châu, nổi tiếng với những viên trân châu màu đỏ.

Bên cạnh hồ Xích Châu có một thị trấn chính là trấn Xích Châu.

Thất Sát sơn trang nằm ngay tại thị trấn Xích Châu.

Cộc cộc cộc!

Trong hoàng hôn trầm lắng, một con ngựa đen cao to lao vào trấn Xích Châu với tốc độ điên cuồng.

Ngựa đen không hề giảm tốc mà trực tiếp phi thẳng đến cổng Thất Sát sơn trang.

Lúc này, cánh cổng đang mở rộng.

Ngựa đen không dừng lại, xông thẳng vào trong sơn trang

“Đại ca! Đại ca…”

Người cưỡi trên con ngựa đen chính là Hoàng Minh Nhiên, ông ta cưỡi ngựa phi thẳng một mạch đến đại sảnh nhà chính rồi mới xuống ngựa.

Trang chủ Hoàng Minh Hạo nghe tiếng, bước ra cau mày nói: “Nhị đệ, chuyện gì khiến đệ vội vàng hấp tấp như thế?”

Hoàng Minh Nhiên trả lời: “Không ổn rồi, Phương Tri Hành muốn giết ta!”

“Ai?”

Hoàng Minh Hạo giật mình, ông ta thật sự chưa từng nghe nói đến người tên Phương Tri Hành này.

Hoàng Minh Nhiên tranh thủ giải thích: “Hắn là Giáo đầu Cung Binh mới nhậm chức và còn là Thiết Sơn môn…”

Lời còn chưa dứt, người gác cổng bỗng nhiên đến báo: “Lão gia, bên ngoài có một chiếc xe ngựa, người trên xe ngựa đang bắt giữ Tử Bào thiếu gia, yêu cầu gặp ngài ngay bây giờ.”

Sắc mặt Hoàng Minh Hạo thay đổi rõ rệt, tức giận nói: “Thật to gan, dám chạy đến Thất Sát sơn trang ta để giương oai!”

Hoàng Minh Nhiên gấp gáp: “Đại ca, người kia chắc chắn là Phương Tri Hành, hắn đã bắt cóc con trai Tử Bào của ta.”

Hoàng Minh Hạo nghiêm sắc mặt, tỏ vẻ khó hiểu, nói: “Sao đệ và Phương Tri Hành lại kết thù?”

Hoàng Minh Nhiên buông tay nói: “Không kết thù gì cả, bọn ta đang tìm kiếm Thiên Sát thảo trong Cấm Khu thì bỗng nhiên nghe tiếng đánh nhau kịch liệt nên vội cúi rạp người bò tới lén lút quan sát, không ngờ bắt gặp cảnh Phương Tri Hành và một dị thú cấp 3 đang đánh nhau…”

Nghe đến đây, Hoàng Minh Hạo ngắt lời: “Rồi sao, có phải đệ nhân lúc người ta vừa mới đại chiến một trận, cảm thấy có món hời để chiếm nên mạo muội đánh lén người ta, kết quả lại chọc phải cường địch hay không?”

Hoàng Minh Nhiên muốn kể hết những chuyện không thể tin nổi mà mình đã chứng kiến nhưng bây giờ cường địch đã đuổi giết đến tận cửa, làm sao có cơ hội nói tỉ mỉ được.

Ông ta nói thẳng: “Mọi chuyện cũng không phải đơn giản như vậy nhưng không phải 2-3 câu là có thể giải thích rõ ràng được. Tóm lại là Phương Tri Hành tới để giết ta, hắn muốn diệt khẩu!”

Hoàng Minh Hạo cười lạnh lùng: “Hừ, ta ngược lại muốn xem thử bản lĩnh hắn đến đâu, lại dám đánh đến cửa sơn trang!”

Hai huynh đệ khí thế hùng hổ đi ra cổng.

Lúc này, màn đêm đã buông xuống.

Trước cánh cổng có 2 cái đèn lồng treo ở dưới mái hiên.

Chiếc đèn lồng nhẹ đung đưa theo gió, tỏa ra ánh sáng mờ nhạt.

Người của Thất Sát sơn trang nhanh chóng tụ tập ngoài cổng chính, người người cầm thương vác côn bổng vây quanh chiếc xe ngựa kia.

Kỳ thật, Phương Tri Hành và Hoàng Minh Nhiên là chân trước đuổi chân sau, gần như đến Thất Sát sơn trang cùng một lúc.

Dù Hoàng Minh Nhiên cưỡi ngựa chạy nhanh nhưng ông ta chạy trốn rất lâu trong Cấm Khu, lại rời đi từ một lối ra chưa quen thuộc khác nên đã trễ nãi khá nhiều thời gian.

Còn Phương Tri Hành phải điều khiển xe ngựa nên đi cũng chậm hơn.

Cứ như vậy, đôi bên lần nữa trùng phùng tại Thất Sát sơn trang.

Hoàng Minh Hạo nghênh ngang bước ra khỏi cánh cổng, ngẩng đầu lên thì thấy trên xe ngựa là một người trẻ tuổi đang đứng đấy, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, dáng người khôi ngô hùng tráng, tay nắm Hoàng Tử Bào như là chim ưng già bắt gà con vậy.

“Ư…ưm~”

Hoàng Tử Bào bị tất thối nhét vào trong miệng, vừa nhìn thấy phụ thân và bá phụ, tâm trạng trong nháy mắt kích động lên, ra sức giãy dụa, cố kêu la.

Hoàng Minh Nhiên lo lắng nhìn nhi tử, cũng không dám hành động tùy tiện.

“Tôn giá là Phương giáo đầu?”

Hoàng Minh Hạo nheo mắt, từ tốn bước tới trước, chắp tay.

Phương Tri Hành đáp lại: “Chính là ta.”

Hoàng Minh Hạo nén lửa giận, cười nói: “Nhị đệ ta vừa mới trở về còn chưa kịp nói cho ta những chuyện đã xảy ra thì Phương giáo đầu đã theo đến đây.

Haha, ta nghĩ giữa 2 người chắc chắn có hiểu lầm gì đó, chi bằng thế này, mời Phương giáo đầu theo ta vào trong sơn trang uống chén trà cho bớt giận, thế nào?”

Phương Tri Hành điềm tĩnh nói: “Thật ngại quá, dù ta với ông không thù không oán nhưng 2 cha con Hoàng Minh Nhiên tập kích ta trước, hôm nay bọn họ không chết không được, còn Thất Sát sơn trang của ông cũng bị bọn họ liên lụy.”

“Hỗn xược!”

Hoàng Minh Hạo giận tím mặt, quát lớn: “Cái đồ không biết tốt xấu kia, chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng ngươi là Giáo đầu Cung Binh nên muốn làm gì thì làm à?

Nói thật cho ngươi biết, chống lưng của Thất Sát sơn trang ta chính là thương hội Thiên Bảo, cho dù là huyện lệnh đại nhân La Bồi Vân đích thân đến đây thì cũng phải kiêng nể ta 3 phần.”

Phương Tri Hành không nói lời nào, vặn tay một cái.

Răng rắc!

Cổ Hoàng Tử Bào bị uốn cong nghiêm trọng…
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0