Chương 211: Diệt trang (2)
Chương 211: Diệt trang (2)
Khí huyết của người bình thường lượn lờ bên ngoài thân thể vô cùng yếu ớt, không hình thành nổi cột sáng khí huyết.
Chỉ có võ giả tu luyện thành công, thân thể khỏe mạnh, khí huyết tràn đầy, khí huyết màu đỏ rực mới tràn ra bên ngoài thân thể, bay thẳng trên đỉnh đầu giống như cột sáng lửa vậy.
Toàn bộ Thất Sát sơn trang nuôi dưỡng khá nhiều võ giả.
Có điều, lúc này trong sơn trang không có nhiều cột sáng khí huyết.
Thiết nghĩ, đa số võ giả trong Thất Sát sơn trang đều bị 2 cha con Hoàng Minh Nhiên dẫn đến Cấm Khu Đom Đóm, đã chết trong tay Phương Tri Hành và Tế Cẩu.
Trong đó có một cột sáng khí huyết vô cùng cường thịnh, mười phần bắt mắt.
Cột sáng khí huyết của người khác như ngọn nến, còn cột sáng khí huyết của ông ta tựa như đèn lồng.
Không cần đoán cũng biết, cột sáng khí huyết kia chắc chắn đến từ trang chủ Hoàng Minh Hạo.
Chỉ có điều, Phương Tri Hành vừa nhìn liền nhận ra nội tình của Hoàng Minh Hạo chỉ là Nhất Cầm cảnh sơ kỳ mà thôi.
Ngay lúc này, Phương Tri Hành chứng kiến cảnh Hoàng Minh Hạo bộc phát sức mạnh, dáng vẻ sắp ra oai của ông ta thì chỉ cảm thấy cực kỳ buồn cười.
“Cẩu tặc, để mạng lại đây!” Hoàng Minh Hạo nhăn mặt, dốc toàn lực vận chuyển Thất Sát Chưởng, ngang nhiên phóng tới.
“Giết ngươi chỉ dùng một chưởng là đủ rồi.”
Phương Tri Hành cũng xông lên, thân thể hóa thành sợi tơ màu đỏ, thoắt hiện trước mặt Hoàng Minh Hạo, bàn tay rắn chắc to bằng chậu rửa mặt của cậu đập lên lồng ngực của ông ta.
Bốp bốp bốp!
Thân thể Hoàng Minh Hạo chấn động mãnh liệt, vội lùi về, hai chân nặng nề giẫm trên mặt đất, mỗi một bước đều in hằn dấu chân thật sâu.
Sau đó, ông ta quỳ một chân trên đất, ọc ra một ngụm máu lớn, sắc mặt từ trắng bệch dần chuyển sang sắc đỏ kỳ dị.
“Ngươi, ngươi…”
Hoàng Minh Hạo trợn to 2 mắt, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên và kinh hãi.
Ông ta gánh một chưởng của Phương Tri Hành rồi mới nhận ra, thực lực đôi bên quá khác biệt.
Ông ta đạt Nhất Cầm cảnh sơ kỳ, sức mạnh căng hết cỡ chỉ được 1 vạn cân nhưng Phương Tri Hành lại đạt tới 6 vạn cân có thừa!
Cường địch đáng sợ như vậy, nếu ông ta biết sớm một chút thì nào dám ra tay với người ta.
Đáng tiếc, mọi chuyện đều đã quá trễ.
Bùm!
Toàn thân Hoàng Minh Hạo nổ tung, máu thịt văng tung tóe!
Máu thịt vỡ vụn đếm mãi không hết ào ạt rời xa, rơi lả tả như mưa.
Huyết dịch toàn thân ông ta hóa thành một khối sương mù máu, trông đặc biệt đỏ rực trong đêm tối.
“Trang chủ nổ tung rồi!”
“Á, trang chủ chết rồi!!”
Đám người hoảng sợ đủ kiểu, mất đi đầu lĩnh, chiến ý của bọn họ lập tức sụp đổ, từng người chỉ muốn chạy trốn.
“Thà giết lầm chứ không bỏ sót, không được để lại tên nào!”
Dù gì Tế Cẩu cũng là dị thú, ngay lúc này, nó lộ ra hung tính, sát ý tung hoành, nhào lên cắn mỗi một gia đinh trong Thất Sát sơn trang.
Phương Tri Hành nhìn như không thấy, loại việc nặng nhọc này cứ giao hết cho Tế Cẩu làm, cậu đích thân tiến vào trong sơn trang.
Rất nhanh, cậu bắt được một người đàn ông trung niên tô son trát phấn.
Người này chính là quản gia của Thất Sát sơn trang tên là Phạm Thế Xương, vừa rồi gã vẫn luôn trốn sau cửa nhìn lén.
Sau khi chứng kiến Hoàng Minh Nhiên và Hoàng Minh Hạo liên tiếp bị giết chết thì gã Phạm Thế Xương này xoay người bỏ chạy, xông thẳng vào trong nhà kho, cuỗm sạch châu báu trang sức, chuẩn bị chạy trốn.
Đáng tiếc, gã suy nghĩ giống với Phương Tri Hành, bị Phương Tri Hành chặn ngay cửa.
“Đại hiệp, ngài…”
Phạm Thế Xương sợ hãi đến mức bủn rủn, xụi lơ trên mặt đất, cuống quýt dập đầu.
Phương Tri Hành ngẩng đầu nhìn, thấy trước mặt Phạm Thế xương có mấy cái rương lớn, bên trong chứa toàn bánh vàng, đậu vàng lóng lánh cùng vô số tài sản.
“Hay cho một Thất Sát sơn trang, các ngươi đúng là giàu có!”
Phương Tri Hành vui mừng quá đỗi, đúng lúc cậu đang thiếu tiền.
“Xin đại hiệp tha mạng, xin đại hiệp tha mạng!”
Phạm Thế Xương trợn mắt há mồm, không ngờ rằng Phương Tri Hành lại đến nhanh như vậy.
Phương Tri Hành nhấc bổng Phạm Thế Xương lên, lạnh lùng nói: “Dẫn ta đến chỗ cất võ công bí tịch của Hoàng Minh Hạo, dám nói một câu không biết, ta đập nát đầu ngươi ra!”
“Ta biết, ta biết!”
Phạm Thế Xương hoảng sợ kêu to, vội vã dẫn đường.
Không bao lâu, bọn họ đi vào trong một thư phòng.
Phạm Thế Xương đi thẳng một mạch đến trước kệ sách, xoay tròn một cuốn sách dày.
Tức thì có tiếng vang bánh răng chuyển động truyền ra, giá sách lập tức chuyển dịch, để lộ một gian mật thất.
Phương Tri Hành thò đầu vào nhìn, mật thất không lớn lắm, chỉ khoảng 10 mét vuông mà thôi.
Trên bức tường phía bắc treo bức chân dung tổ tiên họ Hoàng, bên dưới bức chân dung có một chiếc rương màu đen đã bị khóa kỹ.
Phương Tri Hành vừa quay đầu, con ngươi không khỏi co rút lại!
Bên bức tường phải có đặt một cái giường.
Không phải giường làm bằng gỗ!
Toàn bộ đều từ xương cốt của người ghép lại mà thành!
Những chiếc đầu lâu được xếp cạnh nhau làm gối đầu, lít nha lít nhít xương trắng xếp thành giường.