Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 212 - Chương 212: Diệt Trang (3)

Chương 212: Diệt trang (3) Chương 212: Diệt trang (3)

Cái quỷ gì vậy, cái này là một chiếc giường xương người!

Chẳng lẽ bình thường Hoàng Minh Hạo ngủ trên giường xương người ư?

Cái sở thích kỳ quặc gì vậy?

Đột nhiên, Phạm Thế Xương nhắc nhở: “Đại hiệp, ngài muốn tìm bí tịch thì trong cái rương kia nhưng chìa khóa ở trên người trang chủ, ta không có giữ.”

Phương Tri Hành hỏi: “Không thể trực tiếp đập vỡ cái rương à?”

“Tuyệt đối đừng làm vậy!”

Phạm Thế Xương vội vàng khuyên can, cẩn thận giải thích: “Cái rương này là đồ đặc chế, nếu phương pháp mở không đúng thì bên trong sẽ chảy ra chất lỏng ăn mòn hủy đi bí tịch.”

Phương Tri Hành hiểu ra, quay người trở về cổng chính, từ trong một đống máu thịt vụn tìm được một chiếc chìa khóa màu đồng cổ.

“Chính là chiếc này!” Phạm Thế Xương gật đầu.

Phương Tri Hành cùng gã trở về mật thất, ra lệnh: “Ngươi mở khóa đi!”

Phạm Thế Xương cầm lấy chìa khóa, cẩn thận từng li từng tí cắm vào ổ khóa, xoay tròn về phía bên trái một vòng rồi lại xoay tròn về phía bên phải nửa vòng.

Cạch~

Một tiếng động giòn giã vang lên, nắp rương tự động bắn ra.

Một cuốn sách dày với trang bìa xanh lam hiện ra, phía trên viết 3 chữ &LTTh;ất Sát Chưởng>.

Phạm Thế Xương thở phào nhẹ nhõm.

Đúng lúc này, Tế Cẩu chạy tới, truyền âm: “Người trong trang tao giải quyết xong hết rồi. Nhưng khi tao kiểm tra khắp nơi thì bất ngờ phát hiện một cái địa lao, bên trong giam giữ rất nhiều nữ nhân.”

Phương Tri Hành nhướng mày, thản nhiên hỏi: “Phạm Thế Xương, có phải trong Thất Sát sơn trang có 1 cái địa lao không?”

Phạm Thế Xương biến sắc, vội trả lời: “Đúng, đúng là có 1 cái địa lao, bên trong giam giữ nữ nhân mua được.”

Phương Tri Hành cười lạnh lùng: “Ngươi nói là nữ nhân cướp được đi.”

“À, đúng đúng, là cướp về!” Phạm Thế Xương hổ thẹn, lập tức tự thưởng cho mình 1 cái tát.

Phương Tri Hành hỏi: “Không ngờ Thất Sát sơn trang còn buôn người nữa, chẳng lẽ bán Thiên Sát thảo không có lời à?”

Phạm Thế Xương thở dài: “Ai lại chê nhiều tiền bao giờ? Năm nay hỗn loạn, mọi người đều cướp bóc nên bọn tôi cũng chỉ cướp một ít thôi.”

Nói đến đây, gã càng thêm hùng hồn: “Đại hiệp, những nữ nhân kia, nếu bọn ta không cướp về thì bọn họ cũng sẽ bị người khác cướp đi, coi như ngài cứu được bọn họ thì cũng chỉ có thể cứu được lúc này chứ không thể cứu được cả đời.”

Phương Tri Hành không thay đổi sắc mặt, chỉ hỏi lại: “Gần đây có nhà nào có thể thu nhận bọn họ không?”

Phạm Thế Xương ngẫm nghĩ, đáp: “Bên cạnh hồ Xích Châu có một am ni cô, chủ trì ‘Vân Tâm’ là người có tâm địa Bồ Tát, có lẽ có thể lo liệu cho các nữ nhân kia.”

Phương Tri Hành ngạc nhiên nói: “Một đám ni cô có năng lực gì để bảo vệ người khác?”

Phạm Thế Xương đáp: “Trong am ni cô cũng có thừa truyền võ đạo, ta từng nghe trang chủ nói chủ trì Vân Tâm là một vị cao thủ Ngũ Cầm cảnh, thực lực thâm bất khả trắc.”

Phương Tri Hành hiểu ra, dặn dò: “Người cầm lấy bí tịch &LTTh;ất Sát Chưởng> lật vài trang đọc cho ta nghe.”

Phạm Thế Xương lập tức đưa tay cầm lấy võ công bí tịch, theo thói quen đưa ngón tay lên đầu lưỡi liếm, rồi mới lật trang thứ nhất ra đọc.

“Tổ tiên Hoàng gia từng là tôi tớ của La gia môn phiệt, vì lập được công hiển hách nên nhận được đặc xá, đồng thời cũng nhận được phần thưởng là công pháp Thất Sát Chưởng, được phép truyền lại cho tộc nhân tu luyện.”

“Thất Sát Chưởng thuộc công pháp hệ Cự Hùng, chia làm 3 tầng, lần lượt tương ứng với Quán Lực, Đại Mãng và Ngũ Cầm cảnh.”

“Khi tu luyện đến Ngũ Cầm cảnh có thể nâng cao sức mạnh!”

“Trong quá trình tu luyện cần phải liên tục sử dụng Thiên Sát thảo, đồng thời phải ngủ trên giường xương người ngay trong đêm đó…”

Phạm Thế Cương lật sang trang tiếp theo.

Phương Tri Hành cẩn thận quan sát gã, chỉ chốc lát, sắc mặt Phạm Thế Xương dần biến thành màu đen, bờ môi tím tái.

“Ai chà, sao ta đột nhiên khát nước thế, ta muốn uống chút nước…”

Phạm Thế Xương ngẩng đầu, gãi gãi yết hầu, sau đó miệng hắn đột nhiên sùi bọt mép, run rẩy ngã trên mặt đất, 2 chân co giật rồi tắt thở.

“Vãi, có độc!”

Tế Cẩu ngửi quyển bí tịch kia từ xa, ngửi thấy một mùi khiến người khác buồn nôn, mùi rất nhạt, mũi của con người hẳn là không ngửi thấy được.

Phương Tri Hành không hề bất ngờ gì với cảnh này.

Võ công bí tịch có lẽ là một trong những thứ bí mật đáng giá nhất và cốt lõi nhất trên thế giới này.

Bất luận thế nào thì bảo vệ chút cũng không thiệt.

Cậu xoay người, cầm lấy một chiếc khăn tay trên bàn sách trùm lên bí tịch Thất Sát Chưởng rồi cầm trên tay.

Sau một khoảng thời gian, đúng như dự đoán!

Giao diện hệ thống lấp lóe ánh sáng!

[Điều kiện để Thất Sát Chưởng đạt đến viên mãn:

1, Đọc nội dung công pháp: 1 lần (chưa hoàn thành)

2, Chạm vào thất khiếu của người hoặc những sinh vật khác: 3 (chưa hoàn thành)

3, Thu thập Thiên Sát thảo: 10 gốc (chưa hoàn thành)

4, Ngủ trên giường xương người: 1 đêm (chưa hoàn thành).]

Tế Cẩu thấy vậy, kinh ngạc hỏi: “Mày muốn làm gì hả?”

Phương Tri Hành trầm ngâm nói: “Đây cũng là 1 môn võ công, đương nhiên ta muốn tu luyện một chút.”
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
1 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0