Chương 214: Ni cô
Chương 214: Ni cô
Các cô đều đầu tóc rối bù, mặt mày bẩn thỉu, quần áo mỏng tang, không ra hình người.
Trong địa lao tối tăm không thấy ánh mặt trời, âm u lạnh lẽo, đầy ẩm thấp!
Các cô run cầm cập vì lạnh cóng, buộc phải rúc vào nhau sưởi ấm.
Mùi phân và nước tiểu nồng nặc xộc vào mũi.
Phương Tri Hành đảo mắt nhìn quanh, đếm số lượng. Cả thảy 10 phòng giam, tổng cộng là 39 cô nương.
Nghe thấy động tĩnh...
Các cô hoặc sợ hãi ôm đầu co rúm hoặc tò mò len lén đánh giá Phương Tri Hành.
“Chó con, đến đây!”
Một tiểu cô nương vô cùng nhếch nhác nằm sấp trước cửa phòng giam, vẫy tay gọi Tế Cẩu.
Cô không hề sợ hãi Tế Cẩu.
Các cô nương khác cũng thế, trông thấy Tế Cẩu xấu tệ nhưng vẫn không lộ ra một tia hoảng sợ nào.
Tế Cẩu vui vẻ vẫy đuôi, lè lưỡi cười nhe nhởn, bày ra dáng vẻ simp chúa ngoan ngoãn, hiền lành, vô hại với cả người và vật.
Trong khi đêm qua nó vừa đột ngột xuất hiện, tàn bạo cắn chết 4 tên thủ vệ.
Lúc đầu, các cô nương ở nơi này đều bị dọa sợ, nhưng rất nhanh các cô đã nhận ra Tế Cẩu không có ý làm hại họ.
Một cô nương trong đó vô tri không sợ, vậy mà vươn tay sờ vào Tế Cẩu.
Kết quả, Tế Cẩu chẳng những để cô vuốt ve mà còn liếm tay và mặt cô, cực kỳ nịnh nọt, thân thiết lạ thường.
Nhờ đó mà các cô nương dần buông lỏng cảnh giác với con chó hung ác sát nhân này.
Các cô căm hận Thất Sát sơn trang, thù ghét đám thủ vệ ngược đãi các cô.
Tế Cẩu cắn chết thủ vệ, tất nhiên chính là chú chó tốt nhất thế giới.
Cứ thế, Tế Cẩu trở thành thú cưng được các cô yêu thích nhất.
“Phương Tri Hành, lại đây.” Tế Cẩu truyền âm đến.
Phương Tri Hành đi đến ngoài cửa phòng giam của tiểu cô nương kia.
Tế Cẩu kêu lên: “Mau nhìn đi, đại mỹ nữ!”
Phương Tri Hành nhìn ngắm kỹ càng, hai mắt chợt phóng to một vòng.
Trong phòng giam có tổng cộng 4 cô nương.
Ngoại trừ tiểu cô nương, còn có 2 thiếu nữ trẻ trung và một cô nương trẻ tuổi.
Cô nương trẻ tuổi kia có đôi mắt trong trẻo, hàm răng trắng sáng, ngũ quan tinh xảo, làn da trắng như tuyết đầu mùa, dáng người uyển chuyển, thướt tha mềm mại.
Lúc này, cô đang cuộn tròn trong góc, nằm nghiêng, để lộ đôi chân thon dài trắng nõn, mắt cá chân thanh tú, bờ mông nhô cao.
Dường như nhận thấy có người đi đến trước cửa phòng giam, cô vén mái tóc xõa tung, ngồi dậy, y phục mỏng manh tùy ý nới lỏng, lộ ra bộ ngực tròn trịa trắng sữa.
Cảnh tượng này đúng là nhân gian khó gặp.
Phương Tri Hành chợt cảm thấy quá ngoạn mục!
Chả trách Tế Cẩu lo lắng không yên như thế, ánh mắt của nó tốt thật, rất biết chọn người!
Bàn về nhan sắc, ngay cả La Thiên Thiên đích thân đến, có lẽ cũng thua kém cô một, hai phần.
“Chó con, ngoan nhé!”
Tiểu cô nương cười tươi vui vẻ, liên tục xoa đầu Tế Cẩu.
Phương Tri Hành nhìn các cô một lúc, quay người đi đến cạnh thi thể gục trước cửa, đưa tay nhặt chìa khóa treo trên thắt lưng gã rồi mở cửa từng phòng giam.
Không lâu sau, cửa của cả 10 phòng giam đều bật mở.
39 cô nương run rẩy bước ra khỏi phòng giam, ánh mắt đều tập trung lên người Phương Tri Hành.
Phương Tri Hành mỉm cười, điềm đạm nói: “Tự giới thiệu một chút, ta tên Phương Tri Hành, đến từ huyện thành Khánh Lâm.
Ta đã đồ sát Thất Sát sơn trang, giết chết tất cả bọn người trong trang.
Hiện tại, các cô đã an toàn, cũng tự do, có thể về nhà rồi.”
Nhóm cô nương nhìn nhau, nhưng không một ai lộ ra nét mặt vui mừng khôn xiết.
“Về nhà?”
Một cô nương trẻ tuổi vẻ mặt tê dại, mất mát nói: “Lũ lụt kéo tới, cha mẹ ta đều bị chết đuối, ta đã không còn nhà để về.”
Một cô nương trẻ tuổi khác cúi đầu nức nở: “Ta bị cha mẹ bán đứt rồi, bọn họ không cần ta nữa.”
“Ta cũng vậy, cha mẹ nói với ta chỉ cần bán ta đi thì có thể đổi lấy lương thực ăn.”
“Chúng ta đã không còn nhà, không còn chỗ để đi.”
...
Cả nhóm cô nương không kìm nổi rơi lệ.
Phương Tri Hành thầm nghĩ quả nhiên là thế. Trong thời loạn lạc, đâu đâu cũng là người đáng thương.
Không có nhà để về là một hiện tượng phổ biến.
Cậu ngẫm nghĩ một lát rồi lên tiếng: “Ta sắp xếp chỗ để đi cho các cô.”
Các cô nương ngẩng đầu lên, nhìn Phương Tri Hành bằng ánh mắt rực lửa đầy hy vọng.
“Đi theo ta.”
Phương Tri Hành quay người ra khỏi địa lao, các cô nương lập tức theo sau, gấp gáp bám sát, như thể sợ bị cậu vứt bỏ.
Ra đến bên ngoài, đứng dưới ánh mặt trời.
Cuối cùng thì các cô nương đã nhìn thấy ánh nắng lâu ngày không gặp, ai cũng giơ tay lên che mặt, nheo mắt lại.
Chốc lát sau, mắt các cô dần thích nghi với ánh sáng bên ngoài.
Ngay sau đó, các cô trông thấy xác chết rải rác khắp trang viên, ngổn ngang bừa bộn, có cả máu me và thịt vụn.
Nhưng các cô không hề hoảng sợ la hét, ngược lại còn tỏ vẻ tập mãi thành quen.
Một đường đến đây, các cô đã chứng kiến rất nhiều người chết đi, thấy đủ loại thi thể thối rữa, đã sớm chết lặng.