Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 216 - Chương 216: Ni Cô (3)

Chương 216: Ni cô (3) Chương 216: Ni cô (3)

Vân Tâm cười nói: “Bên ngoài gió lớn, mời chư vị thí chủ vào trong am nghỉ ngơi.”

Tất nhiên Phương Tri Hành không từ chối.

Một đoàn người tiến vào am Thuỷ Tĩnh.

Nhưng bên trong ngôi chùa cổ có những bức tường viện màu trắng xám, sườn điện màu xanh xám, cổ thụ xanh nhạt cao chọc trời.

Bố cục khắp nơi đơn giản gọn gàng, đồng thời lại vô cùng ý vị, đầy linh khí, tạo cảm giác siêu thoát trần thế.

Mọi người bước vào một thiền phòng, ngồi xuống uống trà.

Vân Tâm im lặng một lát rồi hỏi thẳng: “Dám hỏi Phương hiệp sĩ, hiện tại Thất Sát sơn trang thế nào? Trang chủ Hoàng Minh Hạo...”

Phương Tri Hành gật đầu đáp: “Thất Sát sơn trang đã biến mất khỏi thế gian, quan chức Hoàng Minh Hạo đã bị ta bêu đầu.”

Vân Tâm lộ vẻ xúc động, chắp tay trước ngực, nhắm mắt thở dài: “A Di Đà Phật!”

Phương Tri Hành thấy vậy, dứt khoát đi thẳng vào vấn đề: “Các cô nương này được ta cứu khỏi Thất Sát sơn trang. Trước mắt, các cô ấy không còn nhà để về, không biết đại sư có thể giữ các cô ấy lại hoặc nghĩ cách thu xếp ổn thỏa cho họ không?”

Vân Tâm nhìn những cô nương kia rồi nói: “Thiện tai, thiện tai, Phương hiệp sĩ thật có tấm lòng nhân hậu! Dù bần ni đã sớm quy y cửa Phật, không hỏi thế sự. Nhưng Ngã Phật từ bi, độ thế gian nhất thiết khổ ách, am Thuỷ Tĩnh ta sẽ giữ những cô nương này lại đến lúc các cô ấy có chốn dừng chân an ổn.”

Phương Tri Hành mừng rỡ đáp: “Đại sư từ ái, khiến người kính phục.”

Các cô nương cũng đồng thanh nói: “Đa tạ đại sư.”

Vân Tâm nói được làm được, vội gọi vài ni cô đến, phân phó họ sắp xếp cho các cô nương ở hậu viện.

Nhóm cô nương nhanh chóng đi theo.

Thấy vậy, Phương Tri Hành nói: “Đại sư, bên trong Thất Sát sơn trang cất giữ lượng lớn vật tư như: dược liệu, lương thực, vân vân. Ta muốn chuyển chúng ra, quyên tặng am Thuỷ Tĩnh, tùy ngài thu xếp sử dụng, ngài thấy thế nào?”

Vân Tâm lập tức cảm động, nói thiện tai thiện tai, khen Phương Tri Hành có tấm lòng đại thiện.

Chuyện này cứ thế giải quyết êm đẹp.

Sau đó, Phương Tri Hành, Vân Tâm dẫn theo hơn 10 ni cô có võ nghệ, cưỡi sáu cỗ xe ngựa quay lại Thất Sát sơn trang.

Đi vào sơn trang, nhóm người Vân Tâm trông thấy những xác chết, chân cụt tay đứt rải rác khắp nơi trên mặt đất, lại tụng niệm một tràng A Di Đà Phật.

Sau đó, bà và mọi người không lập tức đến nhà kho mà là thu dọn những cái xác kia, chất đống lại với nhau.

Một ni cô trong đó chạy đến tiệm quan tài trên trấn, gọi vài người làm thuê đến giúp, cho bọn họ một khoản tiền để họ chuyển toàn bộ thi thể đến nghĩa trang ngoài trấn chôn cất.

Mãi đến lúc này, tin tức Thất Sát sơn trang bị tiêu diệt mới lan truyền khắp trấn Xích Châu.

Thu dọn xong đống thi thể, cuối cùng nhóm người Vân Tâm bắt đầu đi vào nhà kho vận chuyển các loại vật tư.

Tiếp theo, bà và mọi người tiến vào từng gian phòng trong trang, lục tìm những vật phẩm vẫn có thể sử dụng, bao gồm: quần áo, bát đĩa, bình nước, vân vân.

Vân Tâm làm việc cực kỳ tỉ mỉ, bà ghi chép rõ ràng mỗi một món, chi tiết đến từng cái thìa, chiếc đũa.

Mọi người bận rộn suốt buổi chiều, thẳng đến khi màn đêm buông xuống mới chất vật tư cuối cùng lên xe, chở về am Thuỷ Tĩnh.

“Đại sư, nếu không còn chuyện gì khác, vãn bối mạn phép cáo từ trước.”

Phương Tri Hành cảm thấy mọi chuyện ở đây gần như xong xuôi thì muốn rời đi.

Vân Tâm hỏi: “Phương hiệp sĩ có chuyện gấp gì ư?”

Phương Tri Hành lắc đầu đáp: “Thế thì không, ta...”

Vân Tâm ngắt lời: “Tất cả vật tư trong Thất Sát sơn trang kia đều là mồ hôi nước mắt của dân mà bọn chúng vơ vét trong bao năm qua. Bần ni muốn phân phát số vật tư ấy cho bách tính trên trấn, trợ giúp những gia đình nghèo khổ sống sót qua mùa đông khắc nghiệt này.”

Phương Tri Hành khen ngợi từ tận đáy lòng: “Quả nhiên đại sư có tấm lòng Bồ Tát.”

Vân Tâm cười nói: “Dù sao thì bọn ta cũng là người xuất gia, có nhiều chỗ bất tiện, hy vọng Phương hiệp sĩ có thể tạm thời lưu lại vài ngày, trợ giúp bọn ta xử lý chút chuyện này.”

Phương Tri Hành hơi do dự.

Lúc này, Tế Cẩu truyền âm đến: “Phương Tri Hành, tao nghĩ mày nên ở lại nơi này thêm vài ngày nữa.

Mày ngẫm lại xem, hiện giờ vóc dáng mày thay đổi quá nhiều, không thích hợp bị người từng gặp mày nhìn thấy, không bằng cứ tránh ở đây, một thời gian nữa lại đi ra ngoài lang thang đi.”

Phương Tri Hành khinh thường trong lòng.

Cậu biết sở dĩ Tế Cẩu nói vậy không phải vì nghĩ cho cậu, mà là Tế Cẩu muốn ở cùng nhóm cô nương kia.

Chẳng qua, Tế Cẩu nói cũng không phải không có lý.

Nghĩ đến đây, Phương Tri Hành thành khẩn cười nói: “Vãn bối nguyện cống hiến sức lực vì đại sư.”

“Tốt!” Vân Tâm đại sư không kìm được hài lòng gật đầu.

...

Tối hôm đó, Phương Tri Hành ở lại am Thuỷ Tĩnh.

Có điều, một đại nam nhân như cậu ở trong am ni cô, trong lòng cứ có cảm giác là lạ sao ấy.

Giống như nam sinh tiến vào ký túc xá của nữ sinh vậy.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
4 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0