Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 217 - Chương 217: Hắc Họa

Chương 217: Hắc Họa Chương 217: Hắc Họa

Phương Tri Hành nhìn phật đường quanh mình, trong đầu lại thường thường hiện lên một ít hình ảnh không đứng đắn cho lắm.

Kiếp trước cậu từng xem một bộ phim cũ giáo dục vỡ lòng có tên là Kim Bình Mai (bản năm 2008).

Trong đó hình như có một đoạn tình tiết là Tây Môn Khánh rời nhà vào kinh thành, trên đường ngã bệnh, được ni cô cứu mang về am ni cô.

Ở trong am ni cô, hắn ngẫu nhiên gặp được một tiểu ni cô đơn thuần đáng yêu, cũng làm xúc động đến tình yêu thiếu nữ của nàng, cuối cùng dụ dỗ mang người ta đi mất.

Giờ này khắc này, đặt mình trong nội đường của am, Phương Tri Hành kìm lòng không đặng miên man bất định, tâm tình nhộn nhạo.

“Ầy, chắc là đã nhiều ngày rồi không chạm vào nữ nhân nên có chút tình mê ý loạn, lòng ngứa ngáy như ma đây mà.”

Phương Tri Hành than khẽ, chợt thở sâu một hơi lấy lại bình tĩnh.

Đúng lúc này, cậu bỗng nhìn thấy Tế Cẩu rón rén ra khỏi phòng, dáng vẻ xum xoe chạy hướng phía biệt viện cách vách.

Cô nương được bọn họ cứu ra đều ở bên đó cả.

“Khụ khụ!”

Phương Tri Hành thình lình ho khan một tiếng, Tế Cẩu giật mình, bất chợt dừng bước.

“Làm gì đó?”

Tế Cẩu quay đầu lại, không nhịn được la lên.

Phương Tri Hành nhếch miệng, bình bình nói: “Sao, mày lại muốn đi tìm mấy cô nương kia à?”

“Đúng thì thế nào?”

Tế Cẩu tức giận trả lời: “Tao làm phiền gì đến mày chắc, mẹ nó quản rộng quá ha!”

Phương Tri Hành cạn nói: “Vờ lờ, con bà nó mày đúng là đồ vô ơn mà. Bình thường tao đối xử với mày tốt như vậy mà mày chưa bao giờ cho tao sờ một cái, bây giờ gặp được chị gái xinh đẹp thì lại không biết xấu hổ lại gần người ta cơ đấy.”

Tế Cẩu trợn mắt nói: “Có cái rắm ấy! Mày vuốt lương tâm nói lại xem, bình thường mày tốt với tao lắm hả? Ngày nào tao cũng bị mày quát đến quát lui thì thôi không nhắc đến, mỗi lần gặp phải nguy hiểm, con mẹ nó mày còn bảo tao xông lên, coi tao như là con tốt thí, đậu má mày còn có mặt mũi nói ra câu đấy hả? Mày mới là đồ không biết xấu hổ á?”

Phương Tri Hành khinh bỉ nói: “Hay lắm, đệch mợ mày đúng là gió chiều nào theo chiều đó, trở mặt còn nhanh hơn lật sách, qua cầu rút ván đúng không hả?”

Tế Cẩu hừ hừ nói: “ĐM tao mặc kệ mày đó.”

Nó nói xong rồi chạy như một làn khói, chui vào biệt viện sát vách.

Không bao lâu sau, Phương Tri Hành nghe được tiếng cười của một tiểu cô nương vang lên.

“Chó con, qua đây!”

“Gâu gâu ~”

Tế Cẩu nhỏ giọng kêu, cũng bắt đầu chơi bóp giọng làm bộ đáng yêu luôn.

“Móa!”

Phương Tri Hành bị nó làm cho ghê tởm cực kỳ, nổi lên từng cục từng cục da gà.

Cũng đúng, lúc này Phương Tri Hành hoàn thành thăng cấp, Tế Cẩu cũng thăng cấp theo.

Nhưng dựa theo kinh nghiệm trong quá khí, trước lần thăng cấp sau đó của Phương Tri Hành, hẳn là Tế Cẩu cũng sẽ không có bất kỳ sự tăng lên nào.

Chính vì nguyên nhân này, Tế Cẩu nhanh chóng di tình biệt luyến, chuyển sự chú ý sang những chuyện khác, tự nhiên là xa cách với Phương Tri Hành rồi.

Dù sao, cho dù nó cố gắng trợ giúp Phương Tri Hành như thế nào đi chăng nữa, trên thực tế đối với nó chẳng có chút chỗ tốt nào cả.

Không đáng!

Haizz, con chó này ranh ma quá đi, không thấy lợi thì không làm, cho tới bây giờ vẫn chưa từng một lòng Phương Tri Hành bao giờ!

Phương Tri Hành ngửa đầu nhìn trời, đêm lạnh mùa đông, bầu trời đầy sao, yên lặng u ám.

Gió lạnh phơ phất, tâm linh của cậu dần dần hoàn toàn bình tĩnh trở lại, không một chút gợn sóng.

Một lát sau, cậu xoay người trở về phòng, nằm ở trên giường, tiến vào mộng đẹp yên ắng xa xôi.

...

Một đêm này, trấn Xích Châu vô cùng náo nhiệt.

Có người đốt pháo, tiếng nổ bùm bùm kéo dài đến hơn nửa đêm.

Có người thả pháo hoa, đốt sáng toàn bộ bầu trời đêm.

Có người gõ chậu, có người khua chiêng gõ trống.

Không phải bọn họ đang mừng năm mới, mà là đang ăn mừng một chuyện lớn ghê gớm cực kỳ.

Thất Sát sơn trang xong đời!

Những năm gần đây, Thất Sát sơn trang hoành hành ngang ngược, làm mưa làm gió ở trấn Xích Châu và những khu vực xung quanh.

Mà chuyện xấu nhất Thất Sát sơn trang từng làm chính là cho vay cắt cổ.

Bọn họ đầu tiên là tranh mua lương thực, đầu cơ tích trữ hàng hóa, rồi lại bán với giá cao.

Những năm thiên tai, giá của lương thực đúng thật là cao đến thái quá!

Điều này dẫn đến đại đa số dân chúng căn bản là không mua nổi lương thực, phải đập nồi bán sắt.

Vì vậy, Thất Sát sơn trang tốt bụng cung cấp phục vụ cho vay nặng lãi, cho dân chúng mượn một số tiền nhỏ trước, lại dùng bạo lực đoạt lại lợi tức kếch xù.

Thủ đoạn độc ác như vậy khiến cho không biết bao nhiêu gia đình phải bán con bán cái, táng gia bại sản.

Mà nay Thất Sát sơn trang xong đời, có nghĩa là người chết nợ tiêu, toàn bộ xóa bỏ!

Mọi người được trả lại tự do ngay giữa đêm, làm sao mà không vui được chứ?

Không biết bao nhiêu bách tính vui đến phát khóc!


Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0