Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 218 - Chương 218: Hắc Họa (2)

Chương 218: Hắc Họa (2) Chương 218: Hắc Họa (2)

Đảo mắt đến ngày hôm sau, thời tiết càng lạnh hơn, nhưng phá lệ sáng sủa.

Dưới sự an bài của Vân Tâm đại sư, Phương Tri Hành và một đám ni cô phân phát vật tư cần thiết trong cuộc sống cho các bách tính nghèo khổ trên trấn.

Có thể tưởng tượng được, bách tính trên trấn chỉ cảm thấy vui như lên trời, ông trời cuối cùng cũng mở mắt, tự nhiên là mang ơn tột đỉnh với am Thuỷ Tĩnh.

Cùng lúc đó, cái tên của Phương Tri Hành cũng nhanh chóng lan truyền ra.

Mọi người biết được chính cậu đã lấy sức một mình phá hủy Thất Sát sơn trang, chính cậu quyên tặng những vật tư cứu mạng này, không khỏi đều tán thưởng, ca tụng không thôi.

Một truyền mười, mười truyền trăm.

Chưa đến ba ngày, tin tức liền truyền đến mấy thôn trang xung quanh trấn Xích Châu, thu hút rất nhiều con nhà nghèo.

Kể từ đó, vật tư của Thất Sát sơn trang nhanh chóng bị phân chia hết.

Chỉ khoảng chừng mười ngày đã bị phát hết sạch.

Hết cách rồi, tăng nhiều thịt ít!

Vân Tâm đại sư cũng lợi hại, bà vẫn còn để lại một hậu chiêu.

Bà bán trao tay khế đất của Thất Sát sơn trang, từ đó có được một khoản tiền phi nghĩa, đi mua lương thực tiếp tục phân phát.

“Oa Oa, cho ngài ăn này.”

Chạng vạng hôm nay, Phương Tri Hành bận rộn suốt một ngày, khi trở về từ bên ngoài thì gặp được tiểu cô nương kia.

Trải qua mấy ngày này ở chung, Phương Tri Hành đã có sự hiểu biết đại khái với mỗi cô nương.

Tiểu cô nương trước mặt tên là tiểu A Hoa, không biết mình họ gì, năm nay có thể là bảy tuổi.

Bé là một trong những đứa bé mất đi gia đình trong loạn thế này.

Lúc này tiểu A Hoa đang cầm một miếng bánh hoa quế trong tay, ánh mắt tỏa sáng, nhón mũi chân dùng sức giơ tay cao cao, hy vọng đưa đến trong tay Phương Tri Hành.

Phương Tri Hành thấy thế thì mỉm cười, ngồi xổm xuống giơ tay nhận bánh hoa quế, cười nói: “Tiểu A Hoa, nhóc ăn cơm no không?”

“Ừm, ăn no nê rồi.”

Tiểu A Hoa vén áo lên, vỗ bồm bộp vào cái bụng căng tròn của mình, giống như là đang khoe khoang vậy.

Phương Tri Hành không khỏi mỉm cười.

“Gấu gấu ~”

Đột nhiên, cái giọng ỏn ẻn nổi da gà của Tế Cẩu truyền đến.

Tiểu A Hoa lập tức ngoắc tay nói: “Chó con, đến!”

Tế Cẩu vọt tới, chạy đến trước mặt tiểu A Hoa, nằm nghiêng rung đùi, cái đuôi hướng lên trời vẫy không ngừng.

Tiểu A Hoa đưa tay chỉ vào Tế Cẩu, lớn tiếng nói: “Ngồi!”

Tế Cẩu tức khắc ngẩng đầu lên, đặt mông ngồi xuống.

Phải nói là ngoan ngoãn cực, chủ yếu nhất là nghe lời!

“Chậc chậc ~”

Đột nhiên Tế Cẩu nghe thấy tiếng tặc lưỡi của Phương Tri Hành.

Nó quay đầu đi, chú ý tới Phương Tri Hành đang nhìn mình, vẻ mặt hài hước.

“...”

Chỉ một thoáng, trong lòng Tế Cẩu hiện lên một loại xấu hổ không cách nào nói rõ được.

Phương Tri Hành khoanh hai tay trước ngực, truyền âm đến : “Tế Cẩu, bây giờ mày càng lúc càng giống một con chó rồi.”

Vừa nghe lời này, Tế Cẩu không khỏi càng thêm xấu hổ, trợn mắt nói: “Cút sang một bên, chớ chọc ông đây!”

Phương Tri Hành hơi cạn lời, nghiêm mặt nói: “Tình huống bên trong am Thuỷ Tĩnh mày tra xét thế nào rồi?”

Tế Cẩu tức giận trả lời: “Không phải bản thân mày có Đồng Tử Xích Huyết à? Mở mắt quan sát một chút không được chắc?”

Phương Tri Hành quát: “Lúc tao mở mắt, hai mắt sẽ biến thành màu đỏ như máu, vô cùng đáng chú ý. Đồng Tử Xích Huyết là lá bài tẩy của tao, đương nhiên không thể dễ dàng bại lộ được.”

Tế Cẩu không cãi lại được, không tình nguyện nói: “Tao ngửi mấy ni cô bên trong am Thuỷ Tĩnh này rồi, ngoại trừ Vân Tâm đại sư là Nhất Cầm cảnh ra, những người khác không đáng giá nhắc tới.”

“Hơ, Vân Tâm đại sư thế mà lại là Nhất Cầm cảnh thật!”

Phương Tri Hành mừng rỡ, quả quyết nói: “Trong am Thuỷ Tĩnh chắc chắn có một bộ công pháp Ngũ Cầm cảnh cho xem.”

Tế Cẩu cạn lời: “Có thì sao chứ, mày chính là quá tham rồi đó!

Có phải mày đã quên công pháp có phân chia nam nữ, võ công truyền thừa của am Thuỷ Tĩnh chắc chắn chỉ thích hợp cho nữ tử tu luyện, liên quan mẹ gì đến mày chứ?”

Phương Tri Hành trợn mắt trừng một cái, lạnh lùng trào phúng: “Mày biết cái gì, biết người biết ta trăm chiến trăm thắng. Sớm muộn gì cũng có một ngày chúng ta sẽ gặp phải một ít cao thủ là nữ, chi bằng chuẩn bị từ sớm.”

Tế Cẩu khinh thường lạnh lùng hừ: “Cũng chỉ có loại người không có lương tâm như mày mới có thể đối đầu với nữ nhân.

Nếu đổi thành tao, toàn bộ nữ nhân là nội trợ hiền của tao, các cô ấy sẽ cam tâm tình nguyện đi tìm chết cho tao!”

Phương Tri Hành bĩu môi, cười khẩy nói: “Bàn về tự luyến, mày xưng thứ hai thì không ai dám xưng thứ nhất.”

Tế Cẩu cười xùy: “Cái này gọi là tự luyến gì chứ, cái này gọi là tình luyến, cái này gọi là yêu say đắm!

Loại người lấy bản thân mình làm trung tâm, thực hành chủ nghĩa bản thân tinh xảo như mày là căn bản là không cách nào hiểu được.”

Phương Tri Hành không nhịn được bật cười nói: “Là ai mấy ngày nay phân phát lương thực cứu trợ bách tính không quan tâm vất vả cực nhọc, là ai mấy ngày nay không có việc gì, trước mặt toàn tâm toàn ý làm chó liếm ở trước mặt một tiểu cô nương?”

“...”
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0