Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 219 - Chương 219: Hắc Họa (3)

Chương 219: Hắc Họa (3) Chương 219: Hắc Họa (3)

Tế Cẩu lập tức không phản bác được.

Con bà nó, việc cãi nhau này nó vẫn luôn không bằng Phương Tri Hành.

Mỗi lần cãi nhau đến cuối cùng, nó luôn luôn bị Phương Tri Hành bắt chẹt.

“Hừ, không nói với loại người như mày nữa, miệng lừa không hợp miệng chó, thuần túy là lãng phí miệng lưỡi.”

Tế Cẩu lầm bầm một câu, cụp đuôi chạy ra xa cùng với tiểu A Hoa.

Con hàng này không có lòng tốt, dáng vẻ trông rất giống như là muốn đổi chủ nhân.

“Đồ chó, chính là tiện...”

Phương Tri Hành chẳng thèm ngó tới, không nhanh không chậm đi đến thiện phòng của mình.

Trên đường đi có ba cô nương đã đi tới.

Các cô là ba cô nương có tuổi lớn hơn chút.

Một người trong đó là đại mỹ nhân Phương Tri Hành từng chú ý đến, cô ấy tên Quân Dao, cái tên rất êm tai, năm nay mười sáu tuổi.

Nghe lời cô nói, cô là thư hương môn đệ, đáng tiếc gia đạo sa sút.

Nói cách khác, cô có biết chữ, cũng là người duy nhất biết đọc biết viết trong số các cô nương tại đây.

Ba cô nương xấu hổ đi đến.

Cô nương tuổi tác lớn nhất tên là tiểu Nhã. Cô đỏ mặt, dịu dàng nói: “Phương đại hiệp, ta nghe nói lương thực sắp được phát xong hết rồi, có phải khi nào phát xong lương thực thì ngài sẽ rời khỏi nơi này không?”

Phương Tri Hành gật đầu nói: “Đúng vậy, dù sao nơi này là am ni cô, nam nhân như ta đây ở nơi này có nhiều chỗ bất tiện.”

Tiểu Nhã bèn vội vàng hỏi: “Vậy, ngài có thể mang bọn ta đi cùng không?”

Phương Tri Hành nghe vậy, đuôi lông mày không khỏi nhướng lên.

Tiểu Nhã tiếp tục nói: “Bọn ta có thể giặt quần áo nấu cơm cho ngài, cái gì bọn ta cũng nguyện ý làm.”

Phương Tri Hành hỏi ngược lại: “Các cô không muốn ở lại chỗ này à? Nơi đây không chỉ vô cùng an toàn mà còn không làm cho các cô ăn đói mặc rách.”

Tiểu Nhã đáp: “Ngài hiểu lầm rồi, không phải bọn ta ghét bỏ ở đây, bọn ta chỉ là càng muốn đi theo cạnh Phương đại hiệp ngài mà thôi.”

Phương Tri Hành đã hiểu, trầm ngâm nói: “Để ta cân nhắc cái đã.”

Ba cô nương nhìn nhau, trong ánh mắt là sự chờ mong vô biên vô tận, khiến người cảm thấy mềm lòng.

Không bao lâu sau, Phương Tri Hành trở về thiện phòng, tắm rửa một cái rồi nằm xuống ngủ.

Đang mơ mơ màng màng ngủ thì thùng thùng!

Tiếng đập cửa bỗng nhiên vang lên.

Phương Tri Hành mở mắt ra, đứng dậy hỏi: “Ai vậy?”

Ngoài cửa truyền đến giọng nói của một ni cô: “Phương hiệp sĩ, ngại quá, quấy rầy ngài nghỉ ngơi rồi, chủ trì cho mời ngài đi qua.”

“Xin chờ một chút.”

Phương Tri Hành nhanh chóng mặc xong quần áo, đẩy cửa đi ra ngoài.

Cậu cũng biết ni cô trung niên ở bên ngoài, pháp hiệu Huệ m.

“Mời tới bên này.” Huệ m giơ tay ra làm tư thế xin mời.

Phương Tri Hành nhắm mắt theo đuôi.

Không bao lâu sau, cậu tiến vào chỗ ở của chủ trì.

Ngẩng đầu nhìn lên, trong phòng ngoại trừ Vân Tâm đại sư ra thì còn có hai người, một nam một nữ, tuổi tác đều hơn bốn mươi tuổi rồi.

Nam nhân trung niên mặc bộ đồ xanh, vóc người cường tráng, chiều cao khoảng chừng 1m75, trên mặt để bộ râu ngắn, màu da ngăm đen.

Một phụ nhân khác thì có dung mạo thường thường, màu da cũng ngâm đen, mặc chiếc váy cạp cao đến eo màu xám trắng, trên đầu đội khăn trùm có họa tiết.

Vân Tâm đại sư cười giới thiệu: “Vị này chính là ‘Đường Lang Thủ’ Phong Quang Nghĩa, vị này chính là thê tử của hắn Vân Trân.”

Phương Tri Hành chắp tay thi lễ, cười nói: “Bái kiến hai vị bằng hữu.”

Hai phu thê cũng đáp lễ, vẻ mặt kính nể nói: “Phương hiệp sĩ, phu thê bọn ta cùng nhau đi tới, tất cả bách tính đều tán dương sự tích của ngài, cử chỉ hiệp nghĩa của ngài khiến người khác phải khâm phục cực kỳ.”

Khóe miệng Phương Tri Hành hơi co giật, cười nhạt nói: “Vì dân trừ hại, việc nằm trong phận sự.”

Mọi người ngồi xuống.

Vân Tâm đại sư chậm rãi nói: “Phương hiệp sĩ, sở dĩ gọi thí chủ đến đây vào đêm khuya là vì xảy ra một chuyện Hắc Họa, hy vọng thí chủ có thể giúp đỡ.”

“Hắc Họa??”

Phương Tri Hành cau mày hỏi: “Xin hỏi Hắc Họa này là cái gì?”

Vân Tâm lập tức giải thích: “Hắc Họa chính là một địa phương nào đó có yêu ma thường lui tới, liên tiếp tạo thành thảm hoạ nhân gian.”

“Yêu ma!!”

Hai mắt Phương Tri Hành không khỏi trừng to, hô hấp hơi ngừng lại, ngạc nhiên hỏi lại: “Yêu ma thật sự tồn tại à?”

Vân Tâm gật đầu nói: “Đương nhiên! Cũng đúng, chỉ sợ cho đến bây giờ thí chủ vẫn chưa gặp yêu ma bao giờ đúng không?”

Phương Tri Hành lắc đầu, trong lòng chấn động không thôi hỏi: “Yêu ma rốt cuộc là cái gì?”

Vân Tâm thở dài, cẩn thận giải thích: “Yêu ma, trên thực tế là do nhân loại chúng ta mất khống chế rồi biến thành!

Nhân loại chúng ta ăn thịt dị thú, bất kể là ăn thịt chín hay là ăn thịt sống thì đều có thể bị dị thú gây ô nhiễm thể xác và tinh thần, từ đó xảy ra mất khống chế, cuối cùng dị biến trở thành yêu ma.”

Phong Quang Nghĩa gật đầu, nói bổ sung: “Nếu như một người bình thường ăn thịt dị thú sống thì sẽ càng dễ dàng xuất hiện việc mất khống chế, xác suất biến thành yêu ma cũng càng lớn hơn.”
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0