Chương 222: Yêu ma (3)
Chương 222: Yêu ma (3)
Không có gì bất ngờ xảy ra thì hắn đã bị yêu ma nuốt chửng, điều này có nghĩa con yêu ma kia ít nhất sở hữu sức mạnh Đại Mãng cảnh sơ kỳ.
Một khi con yêu ma kia bị ép phải hiện ra nguyên hình, sức mạnh của nó có khả năng tăng vọt đến Đại Mãng cảnh viên mãn thậm chí là Nhất Cầm cảnh.
Mà phu thê bọn ta một người là Đại Mãng cảnh sơ kỳ, một người là Quán Lực cảnh hậu kỳ, không cách chắc chắn là sẽ thắng tuyệt đối, do đó mới không thể không đến đây nhờ mọi người giúp đỡ.”
Phương Tri Hành nghe vậy, cau mày nói: “Tại sao hai người không báo quan? Chuyện trọng đại như vậy, chắc chắn triều đình sẽ vô cùng coi trọng nhỉ.”
Nghe thấy Phương Tri Hành nói như vậy, phu thê Phong Quang Nghĩa không khỏi nhìn nhau, vẻ mặt biến ảo một hồi.
Vân Trân hơi im lặng, thấp giọng đáp: “Phu thê ta bị quan phủ phát lệnh truy nã bởi vì sát hại một ít ác ôn làm giàu bất nhân, không thể xuất đầu lộ diện.
Mặt khác là một khi kinh động đến triều đình, cách làm của triều đình sẽ vô cùng tàn bạo.”
Vân Tâm đại sư sâu kín than thở: “Triều đình sẽ phái ra quân đội bao vây thôn trang kia lại, sau đó giết sạch mọi người, chó gà không tha, chấm dứt hậu hoạn.”
Phương Tri Hành không khỏi yên lặng.
Cũng đúng, loại phương thức xử lý giản đơn thô bạo này rất phù hợp với tác phong của triều đình.
Vân Tâm đại sư cảm thán nói: “Mỗi khi loạn thế đến, bách tính mất đi tất cả, đói không no bụng, bụng đói kêu vang, rất nhiều người phải ăn thịt dị thú đỡ đói, từ đó trực tiếp dẫn đến số lượng yêu ma tăng vọt.
Haizz, trên sử sách thường nói, những năm cuối vương triều thiên hạ đại loạn, quần ma loạn vũ, thật ra thì chính là bắt nguồn từ đây!”
“Quần ma loạn vũ, hóa ra từ ‘Ma’ này là chỉ yêu ma...”
Trong lòng Phương Tri Hành cấp tốc sáng tỏ.
Vân Tâm đại sư nói tiếp: “Việc này không nên chậm trễ, chúng ta suốt đêm lên đường chạy đến thôn kia. Phương hiệp sĩ, thí chủ nguyện ý đi phụ một tay không?”
Phương Tri Hành suy nghĩ một chút, đáp: “Chuyện liên quan đến sự an nguy của bách tính, vãn bối đương nhiên phải góp một phần sức lực.”
Hai phu thê Vân Tâm và Phong Quang Nghĩa nhất thời vui mừng quá đỗi.
Có Phương Tri Hành gia nhập, xác suất bọn họ chiến thắng yêu ma gia tăng rất nhiều.
“Xin cho ta chút thời gian, ta trở về chuẩn bị một chút.” Phương Tri Hành đứng lên.
“Xin cứ tự nhiên, bọn ta cũng phải chuẩn bị.” Vân Tâm đại sư cười nói.
Phương Tri Hành xoay người đi, sau khi trở về biệt viện thì to tiếng truyền âm đến: “Tế Cẩu!”
Không bao lâu sau, Tế Cẩu ngáp dài ngáp ngắn chạy về từ sát vách, vô cùng khó chịu la làng: “Mẹ nó, đêm hôm khuya khoắt mà mày còn làm ồn cái gì thế? Mày bị mất ngủ hay là bị trầm cảm hả?”
Phương Tri Hành không thèm quan tâm đến nó, tự thu dọn đồ đạc.
Tế Cẩu thấy thế, chớp mắt nói: “Làm gì đó, mày định đi đâu thế?”
Lúc này Phương Tri Hành mới lên tiếng giải thích mọi chuyện.
“Cái gì, yêu ma?!”
Tế Cẩu nháy mắt tỉnh thần, tặc lưỡi nói: “Thiệt hay giả thế, không phải chứ, cái thế giới này thế mà lại có yêu ma!”
Phương Tri Hành gật đầu nói: “Không sai được, Vân Tâm đại sư và phu thê Phong Quang Nghĩa đều không phải lần đầu tiên gặp phải yêu ma, thậm chí bọn họ còn làm nghiên cứu chuyên môn đối với yêu ma nữa, có rất nhiều hiểu biết.”
Tế Cẩu suy nghĩ một chút, đột nhiên la làng: “Nếu như thế, biết rõ gặp phải nguy hiểm thì mày đi xem náo nhiệt làm gì, tìm đường chết à? Mày chán sống đấy hả!”
Phương Tri Hành đáp: “Mày quên tao làm gì rồi à, tại lĩnh vực này, nguy hiểm và kỳ ngộ vĩnh viễn cùng tồn tại.”
“Xí!”
Tế Cẩu cười nhạt: “Nguy hiểm và kỳ ngộ cái chó má ấy, theo tao thấy, con mẹ nó mày chính là ăn no rỗi việc, việc không đến tìm mày, chính mày càng muốn kiếm chuyện làm, rảnh rỗi quá!”
Phương Tri Hành nghiêm mặt nói: “Sợ hãi bắt nguồn từ không biết! Cái thế giới này có yêu ma, hiện tại lại đang là lúc loạn thế, có nghĩa chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ đụng phải yêu ma. Giả như bây giờ chúng ta không chủ động tìm hiểu yêu ma, tương lai ứng đối như thế nào?”
Tế Cẩu không phục nói: “Việc không liên quan đến mình treo thật cao. Mày có thể đi len lén quan sát xem đám người Vân Tâm đại sư xử lý yêu ma như thế nào, tại sao phải tự mình tham dự?”
Phương Tri Hành chân thành nói: “Cái thứ kinh nghiệm này, không đích thân tham dự thì làm sao tích lũy được. Mẹ nó mày nói nhảm vờ lờ, rốt cuộc có đi hay không?”
“Không đi!”
Thái độ của Tế Cẩu kiên quyết vô cùng: “Nói không đi là không đi, đánh chết đều không đi.”
Phương Tri Hành cười lạnh nói: “Tốt, đây là mày tự chọn đấy, đến lúc đó cũng đừng hối hận.”
Tế Cẩu chợt hẫng trong lòng, nó chỉ sợ Phương Tri Hành thình lình đi lên nói một câu hung ác như vậy, rất có cảm giác lọt vào bạo kích.
Nó chần chờ nói: “Mày có ý gì thế, tao lý trí như vậy, tại sao phải hối hận?”