Chương 223: Yêu ma (4)
Chương 223: Yêu ma (4)
Phương Tri Hành thu thập xong, đi ra ngoài, thản nhiên nói: “Yêu ma có thể biến hóa thành người, thành người nha!”
Tế Cẩu nhất thời giật mình một cái, mắt chó quay tròn lung tung.
“Móa nó, lại tính kế ông nội mày!”
Tế Cẩu nhe răng trợn mắt, cho dù vô cùng không tình nguyện, nhưng nó vẫn bị Phương Tri Hành dễ dàng gây khó dễ.
Rất nhanh, Phương Tri Hành và Tế Cẩu hội hợp với ba người Vân Tâm đại sư tại một chỗ.
Bọn họ cưỡi khoái mã, rời đi am Thuỷ Tĩnh ngay trong bóng đêm mờ mịt.
Cái thôn phát sinh Hắc Họa có tên là thôn Đại Liễu, có gần bốn trăm gia đình mấy nghìn miệng ăn.
Cộp cộp cộp!
Dưới ánh trăng, trên đê, trong gió lạnh, bốn con khoái mã lao nhanh qua.
Ước chừng ba giờ, bọn họ đi nhanh đi chạm, cuối cùng cũng đến bên ngoài thôn Đại Liễu.
Nếu không phải đường ban đêm khó đi thì với tốc độ của ngựa dị thú, chắc chắn có thể chạy đến chỉ trong nửa giờ.
Phương Tri Hành ngẩng đầu nhìn thôn Đại Liễu, một con sông nhỏ quanh co chia thôn ra thành hai nửa, toàn thôn được xây lên dựa theo con sông này.
Phòng ốc hai bên bờ sông hoặc dày đặc thành hàng, hoặc phân bố rải rác, có vẻ hơi mất trật tự.
Nước sông chảy ào ào, khiến bóng đêm càng thêm u tĩnh.
Tế Cẩu đột nhiên tuyền âm đến : “Cái thôn này không có một con chó nào à? Sao lại an tĩnh như vậy?”
Phương Tri Hành nghiêng tai lắng nghe, lấy thính giác của cậu cũng không có nghe được bất kỳ động tĩnh nào.
Chính là kiểu bầu không khí hoàn toàn tĩnh mịch ấy.
Bóng đêm tầng tầng, Vân Tâm đại sư quan sát kỹ càng một hồi rồi thấp giọng nói: “Hi vọng chúng ta đến kịp thời. Nếu như yêu ma đã rời khỏi thôi rồi, mọi chuyện sẽ trở nên càng thêm khó giải quyết.”
Vân Trân nói: “Sư tỷ yên tâm, chúng ta không có đánh cỏ động rắn, con yêu ma kia đang ở trong kỳ đói khát, cần phải ăn uống không ngừng, sẽ không dễ dàng rời đi khu săn thú của nó đâu.”
Sư tỷ?
Vân Tâm là sư tỷ của Vân Trân?
Tâm thần Phương Tri Hành khẽ động, không khỏi nhìn chằm chằm Vân Trân, hóa ra trước đây vị này cũng là ni cô à.
Có thể là đệ tử tục gia.
Lúc này, Phong Quang Nghĩa đột nhiên mở miệng nói: “Đến.”
Trong bóng tối một bóng người đi ra, lưng còng, râu bạc, nếp nhăn khắc sâu trên mặt.
Ông lão đi tới trước, vừa thấy hai phu thê Phong Quang Nghĩa thì kích động nói: “Hai vị đại hiệp, các ngài trở lại rồi!”
Phong Quang Nghĩa giới thiệu: “Lão ấy là thôn trưởng của thôn Đại Liễu - Liễu đại gia Liễu Căn Tài.”
Mọi người hiểu rõ, cùng nhau xuống ngựa.
Ngay sau đó, Phong Quang Nghĩa lấy đao nhỏ ra.
Liễu Căn Tài thấy vậy, chủ động đưa ngón trỏ tay phải ra.
Trên ngón trỏ của lão có một vết cắt, vết thương đỏ lên.
Nhưng Phong Quang Nghĩa vẫn lại rạch một đao, kiểm tra thử xem để phòng ngừa.
Xác nhận Liễu Căn Tài vẫn là nguyên thân, lúc này Phong Quang Nghĩa mới giới thiệu Vân Tâm và Phương Tri Hành cho lão thôn trưởng làm quen.
Liễu Căn Tài gật đầu, gấp giọng nói: “Bốn vị đại hiệp, mời các ngài cứu lấy thôn Đại Liễu bọn ta, trong thôn đã liên tiếp mất tích mười một người rồi, bao gồm cả một cháu trai của ta.”
Phong Quang Nghĩa quay sang Vân Tâm đại sư hỏi: “Vẫn là biện pháp cũ?”
Vân Tâm đại sư gật đầu nói: “Ừ, vẫn dùng biện pháp cũ kia đi.”
Phong Quang Nghĩa gật đầu, thong thả nói thật với Liễu Căn Tài: “Lão thôn trưởng, ngươi nghe cẩn thận này. Khi trời tờ mờ sáng, ngươi triệu tập mọi người khắp toàn thôn đi đến quặng mỏ bên ngoài thôn.
Nhớ kỹ phải gọi tất cả mọi người, không để sót một ai!
Sau khi đến quặng mỏ rồi, ngươi bảo tất cả thôn dân đều tiến vào trong cái rãnh to kia, chuyện sau đó cứ giao cho bọn ta.”
Lão thôn trưởng gật đầu nói: “Được được, ta chắc chắn làm theo.”
Phong Quang Nghĩa bèn nói tiếp: “Vậy bốn người bọn ta qua quặng mỏ bố trí cạm bẫy trước, chúng ta nội ứng ngoại hợp, cùng nhau tìm ra con yêu ma kia.”
“Rõ!” Thần sắc Liễu Căn Tài phấn chấn, cuối cùng cũng thấy được một chút hy vọng rồi.
“Chúng ta đi.”
Phong Quang Nghĩa lập tức quay đầu ngựa, đi phía trước dẫn đường.
Phương Tri Hành theo phía sau, tới phía bắc của thôn.
Phía bắc của thôn có một ngọn núi lớn, ở dưới chân núi có một khu vực khai thác mỏ khổng lồ.
Trừ ngày mùa, thôn dân thôn Đại Liễu đến khai thác núi đá kiếm sống.
Theo đường núi đi lên mấy dặm đường nữa, một hầm quặng đột nhiên khổng lồ ánh vào mi mắt. Vừa nhìn giống như một lòng chảo cỡ nhỏ. Hình dáng của hầm quặng gần như là một hình tròn, đường kính vượt qua 300m, độ sâu hơn 50m.
Nếu muốn tiến vào chỗ sâu nhất, cần dọc theo bậc thang dài bên cạnh hầm quặng, đi vòng xuống dưới.
Phong Quang Nghĩa nhìn hầm quặng to lớn, phấn chấn nói: “Thật tốt quá, hầm quặng này chính là một nhà giam thiên nhiên, có thể nhốt chắc chắn yêu ma kia, mọc cánh cũng khó thoát.”
Vừa nghe lời này, Phương Tri Hành nhất thời hiểu được “cách cũ” mà bọn họ nhắc tới vừa rồi rốt cuộc là gì.