Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 224 - Chương 224: Lang Nhân

Chương 224: Lang nhân Chương 224: Lang nhân

Hóa ra là bắt ba ba trong rọ!

Vân Trân nghiêm túc nói: “Trước đừng vui mừng quá sớm, lỡ như sau khi yêu ma kia bị chúng ta ép hiện ra nguyên hình, thì mọc cánh, có thể bay lên chạy đi. Ngoài ra, chưa chắc chỉ có một yêu ma.”

Vân Tâm đại sư cũng nhắc nhở: “Trừ biết bay, còn phải nó đề phòng biết đào đất. Ta từng gặp phải một yêu ma, sau khi hiện nguyên hình lại có thể đào đất, có thể nhanh chóng đào ra một cái hang trên mặt đất.

Nếu không phải ở hiện trường vừa hay có một vị cao thủ hệ Thiên Mãng ở đó, có thể đã để yêu ma kia chạy thoát rồi.”

Nghe vậy, biểu cảm trên mặt Phong Quang Nghĩa nhanh chóng thu liễm, gật đầu, thận trọng nói: “Ừ, nương tử nói phải, đại sư nói phải, đối phó yêu ma thế nào đi nữa cẩn thận cũng không quá.”

Vân Trân xoay qua Vân Tâm đại sư, nghiêm mặt nói: “Sư tỷ, đợi lát nữa vẫn nên do ta và Quang Nghĩa ra mặt, ép yêu ma hiện thân. Sư tỷ nấp ở bên cạnh, chờ đợi cơ hội ra tay đánh chết yêu ma. Về phần Phương hiệp sĩ...”

Bà quay đầu.

Phương Tri Hành chợt ngắt lời nói: “Ta tinh thông kỹ thuật bắn tên, bách phát bách trúng, hơn nữa ta có mũi tên cấp 2, có thể đứng ở chỗ cao phục kích yêu ma, trợ giúp các ngài bất cứ lúc nào.”

Đáy mắt Vân Trân sáng ngời, nhất thời cười nói: “Vậy thì tốt quá, có một xạ thủ cao siêu phong tỏa không trung, yêu ma này đừng hòng chạy thoát.”

Phong Quang Nghĩa cũng gật đầu nói: “Ừ, lỡ như yêu ma bắt lấy dân chúng làm con tin, hoặc là chạy thoát khỏi sự bao vây của chúng ta, phải dựa vào kỹ thuật bắn tên của Phương hiệp sĩ tiến hành áp chế.”

Vân Tâm đại sư cũng gật đầu cười nói: “Cứ sắp xếp như vậy đi, Phương hiệp sĩ ngài là lần đầu tiên giết yêu ma, ngài có thể tùy cơ ứng biến.”

“Được!”

Phương Tri Hành gật đầu, chợt cúi đầu liếc Tế Cẩu, truyền âm đến: “Mày đi theo bọn họ đi, thử xem khứu giác của mày có thể nhận ra yêu ma xen lẫn trong đám người không.”

“Không đi!”

Tế Cẩu quả quyết từ chối, nó xem xét ba người Vân Tâm đại sư vài lần, cười nhạo nói: “Có phải ba người này quá ngây thơ rồi không?

Chẳng lẽ bọn họ thật sự không nhìn ra, sở dĩ mày lựa chọn chỗ cao, là vì khi gặp phải nguy hiểm sẽ bỏ chạy trước? Hừ, mày không muốn dấn thân vào nguy hiểm thì kêu tao đi?”

Phương Tri Hành trợn mắt xem thường nói: “Mày đang xem thường kỹ thuật bắn tên của tao đúng không?”

Tế Cẩu khinh bỉ nói: “Hừ, mày suy nghĩ cái gì, cho rằng tao đoán không ra à? Quân tử không đứng dưới tường nguy hiểm, mày sẽ không đặt bản thân trong tình cảnh không xác định. Mày sẽ không, thì tao cũng vậy!”

“Mày thả rắm qq gì vậy, tao là loại người tham sống sợ chết hả?”

Phương Tri Hành nghiêm trang nói: “Haiz, con người như mày, không, con chó như mày chính là thích lấy lòng chó so lòng quân tử. Sở dĩ tao lựa chọn chỗ cao, chỉ là bởi vì tao chưa từng tiếp xúc với yêu ma, cần duy trì khoảng cách thích hợp tiến hành quan sát thôi.”

“Chậc, nói hay phết! Tao dễ bị lừa vậy à?”

Tế Cẩu nhe răng nói: “Tao còn không hiểu mày? Một bụng ý nghĩ xấu, không có chút lòng tốt.”

“À đúng đúng đúng, mày nói cái gì cũng đúng hết, mọi người đều say chỉ có mình mày tỉnh.”

Phương Tri Hành cạn lời đến cực điểm, chậc một tiếng, nhíu mày nói: “Nhưng mà mày có từng nghĩ tới, Vân Tâm đại sư còn có đôi vợ chồng kia, ba người bọn họ cũng không phải đồ ngốc, tại sao lại tin tưởng tao thế không?”

Tế Cẩu quả thực không nghĩ ra.

Dường như ba vị kia tin tưởng Phương Tri Hành một cách khó hiểu.

Phương Tri Hành nói kỹ thuật bắn tên của cậu tốt, nói cậu thích hợp đi chỗ cao hơn, ba vị kia lại không nổi lên chút lòng nghi ngờ.

Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Từ khi nào nhân duyên của Phương Tri Hành trở nên tốt như vậy?

Phương Tri Hành cười nhạo nói: “Mấy ngày này mày chuyên tâm lấy lòng người khác, hờ hững với tao, hiện tại trợn tròn mắt rồi chứ gì, không làm rõ tình huống.”

Tế Cẩu không khỏi tò mò hỏi: “Rốt cuộc mày đã làm gì, làm sao lấy được lòng tin của ba người đó?”

Khóe miệng Phương Tri Hành cong lên một độ cung, khoanh tay nói: “Rất đơn giản, trong mắt bọn họ, tao là một nghĩa sĩ hào hiệp giàu tinh thần trọng nghĩa, dám nghĩ dám làm, tuổi trẻ nhiệt huyết, hơn nữa cùng chung chí hướng với bọn họ. Tao là một người tốt!”

Tế Cẩu trừng to hai mắt chó, trong nhất thời không biết nên nói gì cho phải.

Má nó chứ, bọn họ phải mù cỡ nào mới có thể cho rằng Phương Tri Hành là người tốt!

Cho dù thế nào, Tế Cẩu hạ quyết tâm, nó tuyệt đối không đi!

Phương Tri Hành hết cách đành phải dẫn theo Tế Cẩu cùng nhau đi khỏi, tự mình tìm một điểm phục kích tốt nhất.

Một người một chó rất nhanh tìm được một góc bí mật, bắt đầu ẩn nấp.

Dần dần, bình minh tối đen đã kết thúc, chân trời hiện ra một tia nắng.

“Mọi người nhanh lên đuổi theo, đuổi theo...”

Lão thôn trưởng Liễu Căn Tài dẫn theo mấy ngàn người, rầm rộ đi tới khu vực khai thác mỏ.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0