Chương 226: Lang nhân (3)
Chương 226: Lang nhân (3)
“Lão già kia, không ngờ ngươi lại lén lút mời cao thủ đến, nếu ta biết ngươi sẽ làm như vậy từ sớm, người đầu tiên nên ăn là ngươi!”
Miêu lão tam đáng sợ nói.
“Cứu hu hu ~”
Lông tơ Liễu Căn Tài dựng thẳng, khó mà hô hấp, hai chân treo trên không, đạp tới đạp lui.
“Yêu ma, còn không ngừng tay!”
Nháy mắt Phong Quang Nghĩa và Vân Trân lao ra khỏi hầm mỏ, gắt gao nhìn chằm chằm Miêu lão tam.
“Đừng tới đây!”
Miêu lão tam lớn tiếng quát: “Ai dám ra tay, ta sẽ giết lão thôn trưởng!”
Lời này vừa nói ra, một đám thôn dân kinh ngạc không thôi, chỉ trỏ.
“Tam à, ngươi làm gì?” Mẫu thân của Miêu lão tam kinh ngạc hô to.
“Lão tam, ngươi điên rồi hả, mau buông lão thôn trưởng ra.” Đại ca của Miêu lão tam gấp gáp nói.
“Đều câm miệng đi!”
Miêu lão tam trầm giọng rống to, tiếng hô đó giống như sư tử gầm, giống như hổ gầm núi rừng, đinh tai nhức óc.
Hiện trường nháy mắt yên tĩnh lại, câm như hến.
Mọi người muộn màng phát hiện Miêu lão tam này rất có vấn đề, không phải người mà bọn họ quen.
Miêu lão tam lạnh lùng nhìn Phong Quang Nghĩa, lạnh giọng nói: “Chỉ cần các ngươi thả ta đi, ta cam đoan không tổn thương bất kỳ ai, thế nào?”
Phong Quang Nghĩa lạnh nhạt nói: “Buồn cười! Ngươi là yêu ma, yêu ma ăn thịt người, ngươi kêu ta tin ngươi sẽ không thương tổn bất kỳ ai à?”
“Yêu ma? Ngươi nói ta là yêu ma?”
Miêu lão tam hơi mê mang, lạnh lùng nói: “Yêu ma gì chứ, ta là người! Ta luôn là người! Nửa tháng trước, bởi vì quá đói bụng, ăn một miếng thịt heo rừng chưa nướng chín, sau đó ta trở nên cực kỳ thích ăn người! Nhưng ta vẫn là người nha, sao ta có thể là yêu ma chứ! Quá đói thì ăn thịt người mà thôi, chẳng lẽ cái này cũng sai!”
Da mặt Phong Quang Nghĩa run rẩy, cẩn thận hỏi: “Ngươi còn nhớ tên của mình không, ngươi tới từ đâu, người nhà của ngươi có mấy người?”
Miêu lão tam lắc đầu nói: “Không nhớ rõ , ta không muốn nhớ lại, ta chỉ nhớ lúc ta tỉnh lại, rất đói bụng, bên cạnh có một đứa trẻ oa oa khóc to, ồn muốn chết, vì thế ta ăn luôn đứa trẻ đó.”
Phong Quang Nghĩa hít thở không thông nói: “Trước khi ngươi biến thành yêu ma, chắc ngươi là một nữ nhân, là một mẫu thân, người đầu tiên ngươi ăn mất chính là con trai của ngươi.”
Miêu lão tam dại ra một hồi, liếm đầu lưỡi, đột nhiên nhe răng cười nói: “Khó trách đứa trẻ đó lại ngon như thế! Khặc khặc khặc!”
Tiếng cười chói tai truyền ra, giống như cái loa được khuếch đại âm thanh, vô cùng lớn, đinh tai nhức óc, khiến người ta nghe xong trong lòng buồn bực, dạ dày sông cuộn biển gầm, không nhịn được muốn nôn.
“A!!”
“Yêu ma!! Hắn thật sự là yêu ma!!”
Một đám thôn dân kinh hãi muốn chết, mỗi người thấp thỏm lo âu, đều ôm đầu ôm tai, lui về phía sau.
Phong Quang Nghĩa thấy thế, chau mày, vội vàng quát lớn: “Yêu ma, đừng giãy giụa nữa, ta sẽ cho ngươi thoải mái, giúp ngươi giải thoát!”
“Chỉ dựa vào ngươi?”
Cổ Miêu lão tam vặn vẹo qua lại vài cái, phát ra tiếng răng rắc quái dị.
Chỉ thấy da của hắn rất nhanh chóng nhúc nhích, dập dìu không ngừng giống như gợn sóng.
Đồng thời, thân thể hắn nhanh chóng cao lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được, ngũ quan trên mặt cũng không ngừng vặn vẹo, thay đổi.
Một lát sau, Miêu lão tam cao hơn một cái đầu, dáng người trở nên cường tráng, đổi thành một gương mặt trẻ tuổi.
Lúc này hắn hoàn toàn biến thành một người khác!
Các thôn dân tập trung nhìn vào, kinh ngạc hô: “Ồ, đó không phải là Liễu Bình An mất tích hả? Hắn là tôn tử của lão thôn trưởng!”
“Hu hu!”
Lão thôn trưởng nghiêng đầu nhìn thấy khuôn mặt của tôn tử ruột, nhất thời đau khổ không muốn sống.
Tôn tử của lão là võ giả, đệ tử chính thức của Hắc Hổ môn, hơn nữa thuở nhỏ gã tập võ, thiên phú tập võ còn cực kỳ tốt, tuổi còn trẻ đã tu luyện đến Đại Mãng cảnh sơ kỳ.
Trên thực tế, Liễu Bình An sắp thăng lên chức hương chủ của Hắc Hổ môn!
Lần này, Liễu Bình An trở về quê thăm người thân, cực kỳ phô trương, thuộc loại áo gấm về làng, trở về trong niềm vinh dự!
Nhưng làm sao cũng không ngờ...
Vẻ mặt Liễu Bình An vặn vẹo, lộ ra vẻ dữ tợn, tập trung nhìn Phong Quang Nghĩa, cười lạnh nói: “Nói thật cho các ngươi biết, ta cũng biết võ công! Hừ hừ, ai giúp ai giải thoát còn chưa chắc đâu.
Ta khuyên các ngươi thức thời một chút, thả ta đi, bằng không, các ngươi chớ có trách ta đại khai sát giới.”
Phong Quang Nghĩa trầm giọng nói: “Bọn ta đương nhiên biết rằng ngươi biết võ công, hơn nữa bọn ta còn biết võ công mà ngươi biết là Hắc Hổ công mà Liễu Bình An tu luyện!”
Nghe vậy, Liễu Bình An híp hai mắt lại, khiếp sợ nói: “Làm sao các ngươi biết được?”
Phong Quang Nghĩa hừ lạnh một tiếng: “Ngươi là yêu ma vừa mới sinh ra không lâu, còn không hiểu biết lắm về bản thân ngươi, nhưng bọn ta đã giao đấu với yêu ma mười mấy năm, cực kỳ quen thuộc với tình hình của các ngươi.”
Liễu Bình An kinh ngạc không thôi, tròng mắt nhanh chóng chuyển động, miệng chảy nước miếng.