Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 227 - Chương 227: Lang Nhân (4)

Chương 227: Lang nhân (4) Chương 227: Lang nhân (4)

Gã chảy nước miếng, rất muốn ăn óc của Phong Quang Nghĩa.

Chỉ cần tiêu hóa ký ức của Phong Quang Nghĩa, vậy gã sẽ hiểu biết bản thân nhiều hơn, hiểu biết đến tột cùng yêu ma là như thế nào.

Mới vừa suy nghĩ đến đây, trong góc nghiêng bỗng nhiên hiện ra một tàn ảnh.

Phía sau Liễu Bình An kình phong gào thét!

“Ồ, còn có một cao thủ!!”

Liễu Bình An lắp bắp kinh hãi, gã không chút nghĩ ngợi, kéo lão thôn trưởng qua làm lá chắn bằng thịt.

Nhưng mà, động tác của người tới quá nhanh, phản ứng của gã chậm một nhịp, chỉ cảm thấy cổ tay chợt lạnh, đau đớn bén nhọn lập tức đánh úp lại.

Một cây chuỷ thủ vung lên, cắt đứt gân tay của gã, máu tươi bắn tung tóe.

Liễu Bình An đau đớn, theo bản năng buông lỏng tay.

Lão thôn trưởng thuận thế ngã xuống, lăn xuống đài cao.

“Ngươi...”

Liễu Bình An quay đầu, thấy rõ ràng người cắt gã một đao, rõ ràng là một ni cô đầu trọc, không phải Vân Tâm đại sư còn là ai.

Vân Tâm đại sư vốn trốn trong hầm mỏ, chờ đợi sau khi Phong Quang Nghĩa tra ra yêu ma rồi hiện thân.

Nhưng thật không ngờ, yêu ma kia là vừa sinh ra không lâu, thậm chí gã không biết bản thân là yêu ma, nháy mắt không kiềm chế được, chủ động bại lộ, ép Liễu Căn Tài làm con tin.

Nhưng mà, bọn họ cũng không phải lần đầu tiên gặp phải tình huống này, đều có phương pháp ứng đối.

Vì thế, Phong Quang Nghĩa cố ý kéo dài thời gian, không ngừng dụ dỗ yêu ma nói chuyện.

Vân Tâm đại sư thì lặng lẽ vòng qua phía sau yêu ma, chờ đợi cơ hội ra tay, nháy mắt đánh lén, thuận lợi cứu lão thôn trưởng.

“Liễu Căn Tài, mau dẫn tất cả thôn dân rời khỏi!”

Vân Tâm đại sư cầm chuỷ thủ, chắn trước mặt Liễu Bình An.

“Vâng vâng vâng!”

Liễu Căn Tài cố gắng điên cuồng trốn thoát, trong miệng hô: “Chạy mau, mọi người chạy mau!”

Khoảnh khắc sau đó, Vân Tâm đại sư ngang nhiên ra tay, lần nữa chuỷ thủ đâm ra.

Tay phải tạm thời bị phế của Liễu Bình An, đang nhanh chóng khép lại, gã nâng tay trái đỡ.

Nhưng mà, Vân Tâm đại sư lại ra một chiêu giả, bà thình lình vươn tay trái, bóp cổ Liễu Bình An, cố định gã tại chỗ.

Dường như trong khoảnh khắc này!

Phong Quang Nghĩa và Vân Trân cùng xông tới.

“Kỹ năng bộc phát - Đường Lang Thủ!”

“kỹ năng bộc phát - Thủy Hà!”

Hai vợ chồng đánh về phía sau lưng Liễu Bình An, gọi ra sát chiêu của mình.

Rầm rầm!

Thân hình Liễu Bình An chấn động mạnh, phì một tiếng miệng phun ra đầy máu.

Xương vai phải của gã bị Phong Quang Nghĩa đánh nát.

Cái ót bị Vân Trân đánh trúng, đánh cho đầu gã choáng váng não trướng.

“Ta sắp chết rồi...”

Trên mặt Liễu Bình An hiện lên biểu cảm sợ hãi sau đó thân thể gã đột nhiên bắt đầu run rẩy kịch liệt, giống như co giật.

Ba người Vân Tâm đại sư thấy cảnh tượng như vậy đều biến sắc, nhanh chóng lui về phía sau.

Yêu ma sắp hiện nguyên hình...

Phương Tri Hành và Tế Cẩu ẩn núp trong góc ở chỗ cao, trừng mắt nhìn từng cảnh tượng.

Đầu tiên là Miêu lão tam tự bạo, sau đó hắn lại biến thân, chớp mắt biến thành Liễu Bình An.

Trong nháy mắt, Phương Tri Hành mở ngay Đồng Tử Xích Huyết tử ra để quan sát kỹ.

Tế Cẩu không nhịn được hỏi: "Sao rồi, có thấy thứ như 'yêu khí' không?"

Phương Tri Hành không hề chớp mắt.

Miêu lão tam là người thường, khí huyết của hắn yếu ớt lờ mờ như ánh nến lượn lờ ngoài thân.

Nhưng ngay khi hắn biến thành Liễu Bình An!

Khí huyết trên thân đột nhiên tăng vọt, thiêu đốt vù vù giống như ngọn lửa chói mắt.

"Thú vị..."

Phương Tri Hành không khỏi tấm tắc kêu lạ.

yêu ma ăn rất nhiều người, sau đó có thể thông qua biến thân để tùy ý hoán đổi giữa người và vật.

Hoán đổi thành Miêu lão tam thì hắn sẽ là người thường không có gì lạ.

Hoán đổi thành Liễu Bình An thì gã sẽ là võ giả mạnh mẽ có thực lực Đại Mãnh cảnh sơ kỳ!

Phương Tri Hành than nhẹ: "Chỉ với vẻ ngoài, sự biến thân xuất thần nhập hóa của yêu ma quả thật rất khó phân biệt đâu là yêu ma từ trong đám người."

Sau một khắc, 3 người Vân Tâm đại sư đột nhiên lùi lại, nhanh chóng rời xa Liễu Bình An.

"Chậc, sao lùi lại vậy?"

Đồng tử của Phương Tri Hành co rụt, trong nháy mắt có cảnh giác.

Cậu cách khá xa nên không nghe được bên đó nói gì.

Chỉ thấy toàn thân Liễu Bình An run rẩy co quắp kịch liệt, xẹt xẹt xẹt, trên người bốc lên lượng lớn sương xám.

Trong giây lát, sương xám tràn ngập ra ngoài, bao trùm lấy Liễu Bình An.

Sương xám vô cùng dày đặc, còn lẫn với mùi tanh nồng.

Rất nhanh, 3 người Vân Tâm đại sư không còn nhìn thấy bóng dáng của Liễu Bình An nữa.

Nhưng bọn họ lại không hoảng sợ, rõ ràng không phải là lần đầu gặp phải tình hình này.

Hai mắt Phương Tri Hành đỏ tươi nhìn về mảng sương xám dày đặc.

Cậu có thể thấy rõ bên trong sương xám dày đặc có chùm hào quang màu đỏ mãnh liệt, cháy hừng hực như lửa trại, ngày càng tràn đầy.

"Khí huyết của yêu ma lần nữa tăng vọt rồi!"

Phương Tri Hành ý thức được tình hình xảy ra vào lúc này, có lẽ là yêu ma có thể “hiện ra nguyên hình” mà trước đó Vân Tâm đại sư bọn họ nhắc đến.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0