Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 231 - Chương 231: Hồng Mao

Chương 231: Hồng Mao Chương 231: Hồng Mao

Phương Tri Hành hiểu rõ, cậu cảm thấy kỳ lạ: "Hình như các người không dám chạm vào sương xám,điều này lại là sao vậy?"

Vân Tâm đại sư nói: "Sương xám đấy đến từ yêu ma, có kịch độc, nếu hít vào lượng ít sẽ khiến người ta hoa mắt chóng mặt, buồn nôn, cơ thể không khỏe.

Hơn nữa, hít vào quá lượng thì có thể dẫn đến mất phương hướng thần trí, thậm chí chúng ta còn không khống chế được cơ thể!"

Phương Tri Hành nhíu mày, nhớ kỹ điểm này ở trong lòng.

"Cha!"

Đường xá lại ổn, hai người họ thúc ngựa lao nhanh đi.

Khoảng một tiếng sau, bọn họ thuận lợi chạy về am Thuỷ Tĩnh.

"Phương hiệp sĩ, mệt mỏi cả đêm, vất vả cho ngài rồi, hãy nghỉ ngơi cho tốt." Vân Tâm đại sư cười nói.

Phương Tri Hành vội vàng nói: "Ta không sao, đại sư cũng nghỉ ngơi thật tốt."

Hai người họ tách nhau ra.

Phương Tri Hành quay về thiện phòng, đầu tiên là vui vẻ đi tắm rửa, sau đó nằm trên giường ngủ thiếp đi.

Ngủ một giấc đến buổi chiều.

Lúc thức tỉnh, Phương Tri Hành nghe thấy tiếng mưa rơi ở song cửa.

Cậu ngáp dài, nằm lười trên giường một lúc mới rời giường mặc y phục.

Cậu đẩy cửa sổ ra nhìn.

Ào ào ào!

Thời tiết bên ngoài âm u lạnh lẽo, rừng trúc chập chờn, mưa nhỏ kèm tuyết.

Mưa rơi tí tách, tuyết bay không tiếng động.

Mọi thứ đẹp như một bức tranh.

Phương Tri Hành thở sâu, hít không khí trong lành vào trong phổi rồi chậm rãi thở ra ngụm khí đục.

Tinh thần cả người thoải mái không ít.

"Phương Tri Hành, mày tỉnh rồi."

Tế Cẩu đột nhiên chạy đến ngồi xổm ở trước mặt Phương Tri Hành, thè lưỡi ra, lắc lư cái đuôi nhiệt tình.

Phương Tri Hành nghiêng mắt nhìn Tế Cẩu, trong lòng cảm thấy kỳ lạ.

Mấy ngày nay Tế Cẩu đều tự chơi đùa, dính chặt tiểu A Hoa, vui chơi thỏa thích, hoàn toàn không muốn ở cùng với Phương Tri Hành.

Sao đột nhiên ân cần đến vậy?

Cậu không khỏi nhíu mày: "Gì đấy?"

Tế Cẩu động đầu qua bên cạnh mấy cái, có ý bảo: "Đi, đến thị trấn ăn chút gì ngon đi."

Phương Tri Hành hiểu ra.

Cũng đúng, hai người họ ở am Thuỷ Tĩnh cũng 10 ngày rồi, mỗi ngày đều ăn chay, đã sớm chán rồi.

Tế Cẩu thèm rồi!

Phương Tri Hành cười giễu: "Sao vậy, mày muốn ăn mặn rồi à?"

Tế Cẩu chảy nước bọt: "Mỗi ngày đều cơm canh đạm bạc, ai mà chịu nổi chứ, lẽ nào mày không muốn ăn mặn?"

"Ừm, tao muốn ăn mặn rồi."

Phương Tri Hành khoanh hai tay trước ngực, lãnh đạm nói: "Nhưng tao không nhất thiết phải dẫn theo mày mà đúng không."

Tế Cẩu kêu lên: "Có ý gì chứ, mày muốn ăn một mình à?"

Phương Tri Hành hừ lạnh: "Mày muốn ăn đồ ngon thì đến tìm tao, ăn no rồi thì đá tao ra, không thèm ngó đến, vậy tại sao tao phải dẫn theo mày? Tao rảnh lắm à?"

Tế Cẩu không phục: "Đêm qua mày gọi tao đi săn bắn yêu ma, lẽ nào tao không đi với mày à?"

"Chậc!"

Phương Tri Hành chẳng thèm ngó tới, cậu lạnh mặt giễu cợt: "Lẽ nào không phải vì bản thân mày nên mới đi à? Lùi lại mà nói, sau khi mày đi, đã cống hiến được gì chưa?"

Tế Cẩu không phản bác được.

Đến thôn Đại Liễu giết yêu ma, Phương Tri Hành tốt xấu gì cũng bắn được mấy mũi tên, còn nó toàn bộ hành trình đều làm biếng, từ đầu đến cuối không làm gì cả.

Tế Cẩu cãi lại: "Không phải tao không cống hiến, là tao không có cơ hội."

Phương Tri Hành ngắt lời: "Con chóa không có công, đáng đời ăn cơm canh đạm bạc."

Cậu dứt lời thì dứt khoát xoay người, mặc áo khoác vào, mở một chiếc ô, tự bước đi vào trong gió tuyết.

Tế Cẩu thấy vậy thì bực tức: "Hay cho Phương Tri Hành mày, trả thù tao đúng không, thật sự không dẫn tao đi à?"

Phương Tri Hành không nói lời nào mà rời khỏi thiền viện.

"Đù!"

Tế Cẩu tức giận đến cắn răng keng két, quơ tới quơ lui dưới mái hiên.

Tạch tạch tạch!

Phương Tri Hành cưỡi ngựa rời khỏi am Thuỷ Tĩnh, đi đến thị trấn Xích Châu.

Có mưa tuyết nên trên đường lớn dường như không có người đi đường, vắng ngắt như tờ.

Phương Tri Hành tìm thấy một quán rượu nhỏ rồi bước vào.

Trong quán rượu có một bếp lò nhỏ, ngọn lửa đang thiêu đốt khiến trong phòng ấm áp dễ chịu.

Phương Tri Hành nhìn quanh, không có ai cả.

Ông chủ tiệm ngồi trước lò lửa, cúi đầu ngủ gật.

"Ông chủ, cho một bầu rượu!"

Phương Tri Hành ngồi xuống rồi kêu lên.

"Ồ, có ngay!"

Ông chủ tiệm chợt giật mình tỉnh giấc, vội vàng đáp một tiếng, tươi cười, nhiệt tình chào hỏi.

Phương Tri Hành uống rượu, lại gọi 5 cân thịt bò, một đĩa đậu phộng làm đồ nhắm, sau đó dùng thản nhiên.

Bất giác, hoàng hôn phủ xuống, mưa tuyết chẳng những không dừng lại mà còn lớn hơn.

Một tràn vó ngựa từ xa đến gần, cuối cùng dừng ở bên ngoài quán rượu.

" y dô, hoan nghênh 3 vị, mời vào trong." Ông chủ tiệm chào hỏi nhiệt tình.

Phương Tri Hành liếc mắt nhìn, chỉ thấy 3 người đi đến.

Gồm có 2 nam 1 nữ, 1 nam nhân trung niên và 2 thanh niên.

Nam nhân trung niên và thanh niên có vóc người to lớn, mạnh mẽ, nhịp chân ổn trọng.

Đặc biệt là sau lưng nam nhân trung niên mang trọng đao có độ dài gần 1 mét 8, rộng bằng 2 bàn tay khép lại, thân đao vô cùng hồn hậu.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0