Chương 232: Hồng Mao (2)
Chương 232: Hồng Mao (2)
Chợt nhìn giống như là trát đao.
Nữ tử trẻ tuổi đi theo cũng có dáng người mạnh mẽ, màu da lúa mạch.
Tuy dung mạo không xem là quá đẹp, nhưng cũng có mấy phần đẹp mắt.
"Cha, chúng ta ngồi bên này đi."
Nữ tử mở miệng rồi chọn vị trí gần cửa sổ.
"Ừm, được!"
Nam nhân trung niên gật đầu, ung dung liếc nhìn Phương Tri Hành rồi chậm rãi ngồi xuống.
Hắn tháo trọng đao ra để dựa trước mặt bàn.
3 người họ gọi rượu và đồ ăn, ăn lặng lẽ, không nói một câu nào.
Không lâu sau, lại có một lão hán bước vào cửa, tay xách rượu hồ lồ, hét lên: "Ông chủ, rót cho ta một bầu rượu."
Ông chủ cười ha ha: "Lão Lâm, vẫn là Trúc Diệp Thanh rẻ nhất à?"
"Đúng đúng, loại rẻ nhất ấy, ta không uống nổi rượu đắt tiền."
Lão hán cười rồi móc tiền, đột nhiên ông quay đầu, tầm mắt nhìn về phía Phương Tri Hành.
" y dô, Phương đại hiệp!"
Lão hán kích động đi về phía trước, cúi đầu khom lưng bái.
Phương Tri Hành dò xét lão hán rồi suy nghĩ, nhanh chóng tỉnh ngộ ra.
Mấy ngày nay cậu cứu tế vật tư, lão hán này là một trong những người nhận được ân huệ.
"Lão nhân gia, mua rượu à." Phương Tri Hành cười giơ tay lên.
Lão hán cười cảm kích: "Nhờ có đại hiệp ngài cứu trợ, nếu không lão hán đâu có tiền mua rượu!"
Phương Tri Hành cười cười rồi hét về phía ông chủ: "Cắt 2 cân thịt bò cho ông ấy, ta thanh toán."
Lão hán xua tay lia lịa, nói: "Không được, không được."
Phương Tri Hành kiên trì nói: "Uống rượu không có đồ nhắm sao được? Ông chủ, nhanh lên."
Ông chủ vội vàng đáp lại: "Được! Thì ra ngài chính là Phương đại hiệp, thất kính thất kính rồi! Tất cả bách tính của thị trấn Xích Châu bọn ta đều nhận được ân tình lớn của ngài! Ta sẽ giảm cho ngài nửa giá!"
Phương Tri Hành không nói gì mà chỉ cười cười.
Không bao lâu sau, lão hán vui vẻ rời đi.
Mà Phương Tri Hành cũng đứng dậy, hỏi thăm nhà xí ở đâu để đi giải tỏa.
Nam nhân trung niên nhìn Phương Tri Hành đi ra ngoài thì gọi ông chủ đến hỏi: "Phương đại hiệp là thần thánh phương nào?"
Ông chủ giơ ngón tay cái lên, cười trả lời lại: "Phương đại hiệp là một hào hiệp cái thế, một mình hắn đã diệt sạch Thất Sát sơn trang, cứu không biết bao nhiêu người đấy."
"Cái gì, Thất Sát sơn trang bị diệt rồi?"
Sắc mặt của nam nhân trung niên thay đổi lớn, khiếp sợ lại kinh ngạc, khó tin.
Ông vội vàng hỏi: "Vậy Phương đại hiệp tên là gì?"
Ông chủ tiệm vội vàng đáp lại: "Phương Tri Hành!"
Nam nhân trung niên cau mày, cảm thấy cái tên này rất xa lạ.
Chỉ chốc lát, Phương Tri Hành đã quay trở lại.
Nam nhân trung niên ngậm miệng không nói gì nữa.
Phương Tri Hành ngồi xuống, xoa tay, sau đó tự uống rượu ăn thịt.
Một lát sau, nam nhân trung niên chuyển hướng về phía ông chủ tiệm, hỏi: "Trên thị trấn có nơi nào có thể ngủ lại không?"
Ông chủ tiệm trả lời: "Cuối con đường này có một khách điếm, nhưng khách điếm đó đã đóng cửa rồi."
Nam nhân trung niên hỏi: "Sao lại đóng cửa?"
Ông chủ tiệm cười nói: "Khách điếm đấy là do Thất Sát sơn trang mở, là một hắc điếm, gài bẫy người ta, sớm nên đóng cửa rồi."
Nam nhân trung niên hiểu ra, hàng lông mày không khỏi nhíu lại khó chịu.
Lúc này, nữ tử trẻ tuổi mở miệng nói: "Cha, không xa có một am Thuỷ Tĩnh, chi bằng chúng ta đến đó xin ngủ lại đi."
Nam tử trung niên lắc đầu nói: "Đó là am ni cô, con có thể đến nhưng nam nhân như bọn ta thì không tiện cho lắm."
Nữ tử trẻ tuổi không cho là đúng, cười nói: "Sợ gì chứ, cha và Vân Tâm đại sư không phải là bạn cũ à? Bà ta sẽ không khách sáo với cha đâu."
Nam nhân trung niên lộ ra vẻ chần chờ, do dự bất định.
Lúc này, Phương Tri Hành đột nhiên mở miệng hỏi: "3 vị là bạn của Vân Tâm đại sư à?"
Nam nhân trung niên xoay người, chắp tay nói: "Tại hạ Lý Phong Đăng, có cơ duyên gặp mặt Vân Tâm đại sư mấy lần, không dám trèo cao."
Phương Tri Hành đáp lại: "Kẻ hèn mọn Phương Tri Hành trước mắt ở trong am Thuỷ Tĩnh, nếu các người cần nơi dừng chân thì đêm nay có thể đến đó ngủ lại."
Lý Phong Đăng suy nghĩ rồi gật đầu nói: "Đa tạ Phương đại hiệp."
Sau khi hai bên giao lưu ngắn gọn thì không nói nhiều nữa, ai nấy tự ăn phần của mình.
Một lát sau, 4 người họ ăn xong, cùng cưỡi ngựa rời đi.
Phương Tri Hành đi trên đường, thuận miệng hỏi: "Lý đại ca, các người đang vội đến nơi nào à?"
Lý Phong Đăng trả lời: "Thật sự không dám giấu diếm, bọn ta đang muốn đến núi Vân Hổ."
Phương Tri Hành trừng mắt nhìn, kinh ngạc nói: "Núi Vân Hổ có Vân Hổ đường - Hắc Hổ môn đó à?"
Lý Phong Đăng gật đầu đáp lại: "Chính là Vân Hổ đường!"
Phương Tri Hành hiểu ra, cậu tò mò nói: "Chẳng lẽ các người là người của Hắc Hổ môn?"
Lý Phong Đăng xua tay cười nói: "Không phải, nhưng ta và đường chủ Trác Dữ Cầu của Vân Hổ đường là huynh đệ kết bái, trước mắt hắn gặp phải khó khăn, ta đang đến đó để giúp hắn."
Khóe miệng của Phương Tri Hành hơi co giật.