Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 233 - Chương 233: Hồng Mao (3)

Chương 233: Hồng Mao (3) Chương 233: Hồng Mao (3)

Sau đó trên mặt cậu lộ ra vẻ kinh ngạc, cứ như không tin, bật cười nói: "Thế lực Vân Hổ đường khổng lồ, cao thủ như mây, đường chủ Trác Dữ Cầu có thanh danh ở bên ngoài, hắn có thể gặp khó khăn gì chứ?"

Cậu nói xong câu đó thì bổ sung thêm: "Ta là người rất tò mò, chỉ là thuận miệng hỏi, nếu Lý đại ca không tiện nói ra thì xem như ta chưa từng hỏi."

Lý Phong Đăng buông lỏng tay nói: "Nói thật, cụ thể là khó khăn gì thì ta cũng không biết.

Nhưng ta đã nhận được thư cầu viện của Trác đường chủ, trong thư cũng không nói rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì."

Phương Tri Hành hiểu rõ, cậu cũng không hỏi thêm gì nữa.

Đoàn người nhanh chóng đến am Thuỷ Tĩnh.

Vân Tâm đại sư nghe vậy thì ra đón, vừa nhìn thấy Lý Phong Đăng, đáy mắt đã sáng ngời, cười nói: "Không ngờ bần ni còn có vinh hạnh gặp được truyền nhân của Hồng Mao Đao."

Lý Phong Đăng cũng cảm khái, than thở: "Vân Tâm đại tỷ, đã hơn 10 năm chúng ta không gặp nhau rồi nhỉ."

Vân Tâm đại sư gật đầu: "Cũng gần 20 năm rồi, lần trước chúng ta gặp nhau là ở trấn Phong Khẩu, chúng ta đã cùng giết một con yêu ma lợi hại."

Lý Phong Đăng nhớ lại rất nhiều chuyện, rung động nói: "Lần đấy chúng ta có thể sống sót đúng là vạn hạnh."

Vân Tâm đại sư chuyển mắt nhìn về phía nữ tử trẻ tuổi bên cạnh Lý Phong Đăng, kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ ngươi là…"

Nữ tử trẻ tuổi bước lên, vén áo thi lễ nói: "Dung Dung bái kiến Vân Tâm cô cô."

"Quả nhiên là Dung Dung!"

Vân Tâm đại sư lộ ra nụ cười sáng lạn, than thở: "Chỉ chớp mắt, ngươi đã lớn như vậy rồi, lần trước ta gặp ngươi, ngươi vẫn chưa tới eo của ta đấy."

Lý Phong Đăng cười vui vẻ: "Đứa trẻ trưởng thành, cũng hiểu chuyện hơn rồi."

Sau đó ông chuyển hướng về phía thanh niên khác, cười giới thiệu: "Hắn là Lý Chí Bưu, nghĩa tử mà ta nhận nuôi."

Thanh niên có vẻ ngại ngùng, vội vàng thi lễ.

Mọi người tiến vào trong am ni cô.

3 người họ nhanh chóng được sắp xếp chỗ ở.

Lý Dung Dung và Vân Tâm đại sư ở cùng nhau, bọn họ muốn ôn lại chuyện cũ.

Lý Phong Đăng và Lý Chí Bưu thì ở trong biệt viện của Phương Tri Hành, trở thành hàng xóm sát vách.

Phương Tri Hành trở về phòng, nhìn quanh, khuôn mặt không khỏi co lại.

Đồ dùng trong thiện phòng đều bị cắn nát, bàn thì gãy chân, đồ sứ rơi xuống đất vỡ nát.

Chăn đệm trên giường lớn còn bị kéo thành một đống.

"Tế Cẩu!"

Phương Tri Hành giận tím mặt, truyền âm ở trong đầu.

Tế Cẩu không đáp lại.

Phương Tri Hành nhặt cây gậy lên, chạy đến biệt viện sát vách.

Quả nhiên, Tế Cẩu và tiểu A Hoa đang chơi đùa với nhau.

"Mày, mày làm gì thế?"

Tế Cẩu vừa nhìn thấy Phương Tri Hành cầm gậy nổi giận đùng đùng chạy đến thì sợ đến run rẩy, nhấc chân chạy.

"Tao đùa mày thôi, sao lại tức giận rồi?"

Tế Cẩu chạy như điên.

Phương Tri Hành giậm chân, cơ thể hóa thành một tia đỏ, nhanh chóng đuổi theo.

Đánh một gậy lên trên mông của Tế Cẩu.

"A hu!"

Tế Cẩu kêu thảm, sau đó gào to: "Mày đánh thật đấy à, đau quá đi!"

Phương Tri Hành ấn chặt cổ của Tế Cẩu, nhấc nó lên, tức giận nói: "Không có tự trọng, không biết liêm sỉ! Hôm nay tao phải lột da của mày ra!"

Một người một chó gây ra động tĩnh rất lớn.

Những cô nương được cứu, còn có hai cha con Lý Phong Đăng đều bước ra vây xem.

Một tay Phương Tri Hành cầm gậy, một tay xách Tế Cẩu lên trở về biệt viện.

Cậu vung côn đánh mạnh lên mông chó.

“Đại ca, mày bình tĩnh lại đi!”

Tế Cẩu khóc hu hu kêu lên: “Mày đang ngược đãi chó đấy, tao muốn kiện mày!”

Phương Tri Hành ngoảnh mặt làm ngơ, không ngừng đánh.

Tế Cẩu đau đến rú thảm.

“Oa Oa, đừng đánh nữa, đừng đánh chó con mà!”

Tiểu A Hoa đuổi theo, trong mắt rưng rưng, khóc nức nở.

Phương Tri Hành thấy thế thì bĩu môi, ném gậy đi, tát mạnh vào Tế Cẩu.

Sau đó cậu lại tìm sợi dây thừng buộc cổ của Tế Cẩu, cột nó dưới gốc cây lớn để nó ướt mưa ướt tuyết ở bên ngoài.

Lý Phong Đăng nhìn thấy cảnh này thì dở khóc dở cười: “Phương đại hiệp, có chuyện gì khiến ngươi giận dữ với một con chó đến vậy?”

Phương Tri Hành chỉ vào trong phòng: “Ngài đi xem là biết thôi.”

Lý Phong Đăng bước vào phòng nhìn quanh rồi bước nhanh ra ngoài, lòng đầy căm phẫn: “Đánh hay lắm! Nên đánh chết con chó này mới được!”

Sau đó ông gọi Lý Chí Bân đến cùng quét sạch căn phòng.

Không lâu sau, Huệ m sư tỷ nghe thấy động tĩnh thì đi qua xem, cũng dở khóc dở cười, bất lực.

Bà nhanh chóng cầm chăn nệm mới đến.

Trong mưa tuyết, Tế Cẩu co rút dưới cây, cụp tai xuống, lạnh run.

Nhưng rất nhanh, tiểu A Hoa cầm ô đi đến bên cạnh che cho nó, cùng ngồi chịu gió lạnh với nó.

Thời gian trôi qua từng chút một…

Phương Tri Hành đột nhiên mở cửa, nhìn thấy tiểu A Hoa bị lạnh cóng phát run thì lắc đầu cạn lời.

Cậu bước qua đó, thả Tế Cẩu ra.

“Cảm ơn Oa Oa.”

Tiểu A Hoa cười vui vẻ, ánh mắt như trăng lưỡi liềm, hoan hô nói: “Oa Oa là người tốt, người tốt!”
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0