Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 234 - Chương 234: Uy Hiếp

Chương 234: Uy hiếp Chương 234: Uy hiếp

Cô bé dắt Tế Cẩu đi.

Tế Cẩu liếc nhìn Phương Tri hành, quát lên: “Phương Tri Hành, mày ăn mảnh còn dám đánh tao, sau này chúng ta tuyệt giao, tao tốt với ai cũng sẽ không tốt với mày đâu!”

Phương Tri Hành liếc nhìn Tế Cẩu, lạnh giọng nói: “Cút!”

Tế Cẩu kẹp đuôi đi đến sát vách với tiểu A Hoa.



Đêm dần khuya.

Quán rượu đã sớm đóng cửa, lò lửa đã tắt, ông chủ tiệm cũng đi tắm ngủ thiếp rồi.

Tạch tạch tạch!

Đột nhiên có tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến, phá vỡ sự yên tĩnh của màn đêm.

Bịch bịch!

Có người điên cuồng gõ cửa, dùng sức rất lớn, cảm giác cánh cửa sắp bị gõ nát rồi.

Ông chủ tiệm bừng tỉnh, vội vàng rời khỏi giường, đốt đèn dầu, đi đến trước cửa nói: “Ai đấy? Tiệm đã nghỉ rồi, không đón khách.”

Bịch!

Cửa lớn chấn động kịch liệt, đổ vào phía bên trong.

Ông chủ tiệm giật mình, bị cánh cửa lớn đè lên người, ngã xuống mặt đất.

“ y dô!”

Ông chủ tiệm rú thảm: “Ngươi đè lên ta rồi!”

Nhưng sau một khắc, có một bàn châm giẫm lên cánh cửa lớn.

Ông chủ tiệm cảm nhận được sức mạnh cực lớn đè ép đến nỗi ông không thể động đậy, khó thở.

“Ông chủ, nghe ngóng một người.”

Một giọng nói khàn khàn thô ráp trầm thấp vang lên.

Ông chủ tiệm không khỏi dựng thẳng lông tơ!

Giọng đó hỏi: “Hôm nay ngươi có nhìn thấy một nam nhân trung niên mang trọng đao đi qua trấn Xích Châu hay không, thanh đao của ông ta rất lớn, rất cồng kềnh.”

Ông chủ tiệm giật mình, không dám không trả lời, nên nói.

“Ồ, người đấy đến am Thủy Tĩnh ở rồi.”

Đối phương chợt giơ chân lên, quay người rời đi.

Ông chủ tiệm như trút được gánh nặng, dời ván cửa, ló đầu ra ngoài nhìn.

Nhưng chỉ thấy mơ hồ có 6 con ngựa gào thét đi trong mưa tuyết vô tận.



Bịch bịch bịch!

Trong màn đêm long trọng, tiếng gõ cửa kịch liệt như pháo nổ vang truyền khắp am Thủy Tĩnh.

Lão ni cô mơ hồ đứng dậy, mở ra một khe cửa, nhìn ra bên ngoài.

Có 6 bóng dáng cao lớn đội mũ rộng vành đứng trước cửa với khí thế bức người.

Lão ni cô run sợ, sau đó hỏi cẩn thận: “Các vị thí chủ, nơi này là Phật môn thanh tĩnh, nửa đêm các ngươi đến đây là vì…”

Một giọng nói khàn khàn thô ráp trầm thấp trả lời: “Bọn ta đến tìm Lý Phong Đăng, bọn ta biết ông ta ở trong am Thủy Tĩnh, gọi ông ta mau cút ra đây đi.”

Lão ni cô giật mình, vội vàng nói: “Xin thí chủ chớ nóng vội.”

Bà nhanh chóng quay người, chạy đi thông báo cho chủ trì Vân Tâm.

“Bên ngoài có 6 người rất hung ác, chỉ mặt gọi tên muốn tìm Lý Phong Đăng…”

Vân Tâm đại sư mặc y phục, chuyển mắt về phía Lý Dung Dung, hỏi: “Cha ngươi đã chọc phải kẻ địch mạnh nào vậy?”

“Không có!”

Lý Dung Dung nghi hoặc: “Hiện tại cha ta nửa lùi nửa ẩn, đã mấy năm không để ý chuyện giang hồ rồi.”

Vân Tâm đại sư gật đầu, sau đó đi tìm Lý Phong Đăng.

“Tìm ta ư?”

Lý Phong Đăng cau mày, mờ mịt nói: “Bọn họ là ai, sao lại biết ta ở nơi này, ta không nói cho bất kỳ ai biết hết.”

Vân Tâm đại sư cạn lời.

Chuyện ầm ĩ!

Người ta đã tìm đến cửa, Lý Phong Đăng lại không biết gì cả.

Vân Tâm đại sư im lặng, xoay người đi tìm Phương Tri Hành.

Lúc này Phương Tri Hành đã sớm nghe được động tĩnh, bật dậy mặc y phục.

Vẻ mặt Vân Tâm đại sư tràn đầy áy náy nói: “Bên ngoài có người hung ác đến thăm, hy vọng Phương hiệp sĩ có thể giúp đỡ vào lúc cần thiết.”

Phương Tri Hành cầm cung tên lên, cười nói: “Đại sư yên tâm, bất kể đối phương là ai, nếu như bọn họ dám xâm chiếm am Thủy Tĩnh thì ta nhất định sẽ khiến bọn họ có đi mà không có về.”

“Được!”

Trong lòng Vân Tâm đại sư đã định, có một xạ thủ mạnh mẽ trấn áp khiến bà cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.

Một lát sau, Vân Tâm đại sư, cả nhà 3 người Lý Phong Đăng đi đến cổng lớn.

Một tiếng “cạch” vang lên!

Cổng lớn của am Thủy Tĩnh từ từ mở ra.

Vân Tâm đại sư xách đèn lồng bước ra ngoài.

Chỉ thấy dưới bậc thang có 2 người đội mũ rộng vàng đứng thành một hàng.

6 người đó toàn mang theo trường kiếm, thân kiếm không giống nhau, có kiếm lớn cồng kềnh, cũng có đoản kiếm chật vật.

Bọn họ đứng trong đêm mưa tuyết lạnh, trên người tản ra sát ý khiến người ta hồi hộp.

Vân Tâm đại sư và Lý Phong Đăng liếc nhìn nhau, sắc mặt không khỏi ngưng trọng.

“Ta không quen biết bọn họ.” Lý Phong Đăng nhanh chóng lắc đầu.

Lúc này, một kẻ hung ác trong số đó ngẩng đầu lên, ánh mắt khóa chặt Lý Phong Đăng, dùng âm thanh thô ráp khàn khàn nói: “Tôn giá là Lý Phong Đăng “Hồng Mao Đao’?”

Mấy người Lý Phong Đăng vừa nghe xong lời này thì hiểu ngay, 6 người hung ác thật ra vốn không phải quen biết ông.

Nhìn kỹ kẻ hung ác khoảng chừng 40 tuổi, gương mặt hơi gầy, hai mắt như điện, để chòm râu ngắn đẹp, hình như có cắt tỉa gọn gàng.

Lý Phong Đăng gật đầu nói: “Chính là Lý mỗ, vẫn chưa thỉnh giáo 6 vị?”

Râu ngắn trả lời: “6 huynh đệ bọn ta đến từ ‘Kim Xà trại’.”

“Kim Xà trại?”
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0