Chương 238: Ngàn cân (2)
Chương 238: Ngàn cân (2)
Phương Tri Hành đi thẳng đến chỗ tập hợp của đội xe vận chuyển.
Nhóm thợ săn săn được dị thú cỡ lớn quá khổng lồ và cồng kềnh, thì đều phải mượn xe vận chuyển để mang đi.
Cậu đã nghe ngóng trước rồi.
Đáng tiếc, mấy hôm nay không có thợ săn nào săn được dị thú cấp 3.
Phương Tri Hành không vội gì, bỏ chút tiền mua một quản sự để ý giùm mình.
Sau khi cậu vào khách điếm, nằm nghiêng trên ghế, thảnh thơi đọc từng trang đao phổ một.
Cậu cứ đợi như thế hai ngày.
Chạng vạng tối, đột nhiên doanh trại náo nhiệt hẳn lên.
Có người giết được một dị thú cấp 3 nên xuất hiện động tĩnh to lớn, mọi người nhao nhao chạy tới xem.
Quản sự cũng nhanh chóng chạy đến báo tin cho Phương Tri Hành.
“Được!”
Trong lòng Phương Tri Hành mừng rỡ, vội vàng chạy qua đó, khi đến cậu nhìn thấy một khung cảnh hùng vĩ.
Mấy trăm người hợp lực lại, kéo một con thú khổng lồ với chiều dài thân hơn 12 mét trong Cấm Khu ra ngoài.
“Đó là, Bạch Tê Đầm Lầy!”
Phương Tri Hành vừa nhìn đã nhận ra, đây đúng là một dị thú cấp 3.
Bạch Tê Đầm Lầy thích chọn vùng nước để sống.
Thật ra bình thường loài dị thú sống dưới nước thế này khó săn giết được lắm.
Quản sự chạy đi nghe ngóng, về báo cáo với Phương Tri Hành: “Cao thủ giết được con Bạch Tê Đầm Lầy này là một vị công tử Nguyễn gia.”
“Nguyễn gia?” Phương Tri Hành nhíu mày.
Quản sự cẩn thận giải thích: “Trong môn phiệt có phân chia lớn nhỏ, ở Đam Châu chỉ có bốn đại môn phiệt.
Nhưng dưới đại môn phiệt còn có rất nhiều gia tộc phụ thuộc, làm gia thần hoặc gia nô cho bọn họ. Đây chính là tiểu môn phiệt.
Nguyễn gia này chính là một trong những gia tộc phụ thuộc La gia môn phiệt, cũng là một tiểu môn phiệt có số nhân khẩu hưng thịnh và hung hăng nhất.
Phương Tri Hành hiểu ra, gật đầu nói: “Nhanh đi hỏi thử xem, ta muốn mua thịt dị thú cấp 3, chỉ cần 100 cân thôi.”
Quản sự đi hỏi ngay lập tức, sau khi bắt chuyện một phen, hắn chạy về cười nói: “Đã thành giao, nhưng bọn họ yêu cầu mua bán theo giá thị trường.”
Giá thị trường đã bao gồm chi phí vận chuyển và lưu kho.
Nên rõ ràng bán theo giá thị trường không công bằng cho Phương Tri Hành.
“Không sao cả, ta mua!”
Phương Tri Hành giàu nứt đố đổ vách, không thiếu tiền.
Rất nhanh, quản sự đã mua được một miếng thịt vai tốt nhất, bỏ đi mấy miếng thịt vụn thì vừa đủ 100 cân.
“Thu!”
Phương Tri Hành cầm thịt về phòng khách, vừa nghĩ trong lòng là miếng thịt vai kia nhanh chóng khô lại, hóa thành tro tàn.
1, Đọc nội dung công pháp: 3 lượt (Đã hoàn thành)
4, Thịt dị thú cấp 3: 100 cân (Đã hoàn thành)]
“Hay lắm!”
Phương Tri Hành thỏa mãn cười, trả phòng rời khỏi Cấm Khu Đom Đóm, quay trở về trấn Xích Châu.
Trên trấn có một tiệm rèn.
Đúng dịp chủ tiệm rèn là lão hán ngày đó đến quán rượu nhỏ uống vài ly, cậu còn nhớ ông ta họ Lâm.
Tiệm rèn do ông ta mở, nhưng ông ta đã không làm nổi nữa rồi, nên giao cho hai con trai quản lý.
“Phương đại hiệp, sao ngài lại đến đây thế?” Lão hán mừng rỡ, nhiệt tình chào đón.
Hai con trai của ông ta đều kính cẩn khép nép.
Nếu không phải Phương Tri Hành phá hủy Thất Sát sơn trang đang nghiền ép bọn họ, chắc chắn cả nhà bọn họ không thể sống qua mùa đông giá rét này.
Phương Tri Hành cười nói: “Lão nhân gia, ta muốn rèn một thanh trọng đao, loại nặng ngàn cân.”
Mặt lão hán biến sắc, khó xử nói: “Chỗ ta chỉ là một tiệm rèn bình thường, mọi hồi hay rèn mấy cái dao phay nông cụ các thứ thôi. Từ trước đến giờ chưa từng rèn trọng khí lớn cỡ đó.”
Phương Tri Hành cười nói: “Không sao cả, ta cũng biết sơ sơ một chút phương pháp rèn đúc, ông chỉ cần chuẩn bị kỹ càng nguyên liệu giúp ta là được, ta có thể trả tiền cho ông trước.”
“A, ngài còn biết rèn đúc ư?”
Lão hán kinh hãi, suy nghĩ một lúc mới trầm ngâm nói: “Đại đao nặng ngàn cân cần tiêu hao rất nhiều nguyên liệu, với lại ngài còn muốn rèn binh khí, cho nên phải dùng nguyên liệu loại tốt.”
Phương Tri Hành gật đầu: “Đương nhiên chọn nguyên liệu càng cao cấp càng tốt.”
Thực ra điều kiện 2 chỉ yêu cầu rèn một thanh đao nặng ngàn cân thôi, không yêu cầu gì về nguyên liệu tốt hay xấu.
Dù dùng nguyên liệu kém cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Tất nhiên Phương Tri Hành đúc đao để mình dùng mà, nên không cần dùng bug này làm gì.
“Có rồi!”
Đột nhiên lão hán vỗ đùi, kích động nói: “Dùng vẫn thạch thì sao?”
Phương Tri Hành chớp mắt, giật mình nói: “Vẫn thạch chí ít cũng là nguyên liệu cấp 2, chỗ ngài có không?”
Lão hán lại nói: “Không phải chỗ ta.”
Ông ta chỉ tay về phía hồ Xích Châu: “Ở trong hồ! Mấy năm trước có một miếng thiên thạch rơi vào trong hồ, rơi cách bờ không xa đâu. Ta từng đi vớt lên thử, nhưng mảnh thiên thạch này nặng quá.”
Phương Tri Hành mừng rỡ.
Một lát sau, cậu và lão hán cưỡi ngựa đi tới ven hồ.
Lão hán xuống ngựa, nhìn quanh quanh nhìn tới nhìn lui, ông ta đứng dưới tán một cây đại thụ bên bờ hồ, sờ lên vết khắc trên vỏ cây.