Chương 242: 7 vạn (3)
Chương 242: 7 vạn (3)
Phương Tri Hành đưa mắt nhìn ba người Lý Phong Đăng cưỡi ngựa rời đi, bấm ngón tay tính toán, cậu đã lang thang bên ngoài hơn một tháng rồi.
Bây giờ trở về huyện thành, chắc mọi người có thể chấp nhận được sự thay đổi về ngoại hình của cậu.
Dù sao thì võ giả ở thế giới này tu luyện bằng cách ăn Nhục Đan, nếu người trẻ tuổi ngày nào cũng ăn Nhục Đan thì cơ thể vốn thay đổi rất nhanh.
Cho nên Phương Tri Hành chắp tay nói: “Đại sư, ta cũng nên đi rồi.”
Vân Tâm đại sư im lặng một lát, lấy một thứ từ trong người ra rồi đưa cho cậu.
Phương Tri Hành nhìn xem, đó là một chuỗi phật châu có mặt dây chuyền.
Phật châu có màu vàng nhạt, trên mặt được khắc một ký hiệu phức tạp đẹp mắt, có thể là chữ viết hoặc hoa văn độc đáo của Phật giáo, cậu không nhận ra.
“Thí chủ hãy mang theo chuỗi hạt này bên người, ngày sau nói không chừng sẽ giúp ích cho thí chủ.” Vân Tâm đại sư cười nói.
Phương Tri Hành không khách sáo, cậu đeo chuỗi hạt lên cổ.
Sau đó cậu trở về thiền viện thu dọn hành lý, chuẩn bị xe ngựa.
“Đại hiệp, ngài định đi đó à?”
Một cô nương tình cờ đi ngang qua nhìn thấy cảnh tượng này.
Phương Tri Hành quay đầu lại, cười nói: “Ừm, nên trở về rồi.”
Cô nương vội vàng nói: “Ngài đợi lát, ta đi thông báo các tỷ muội đến tiễn ngài.”
Cô nương quay người chạy sang thiền viện bên cạnh.
Chẳng mấy chốc, 39 cô nương đều chạy đến, các nàng mỗi người đều cầm một món quà nhỏ trong tay.
Tượng người bằng đất, găng tay, lót giày, khăn tay…
Món quà của tiểu A Hoa chính là độc đáo nhất, bé tặng một con bọ hôi.
Phương Tri Hành nhận hết tất cả.
Lúc này, nhân gian rét lạnh, trong lòng ấm áp.
Bỗng nhiên, Tế Cẩu cũng chạy đến, trừng mắt nói: “Không phải chứ, đi luôn hả?”
Phương Tri Hành bực mình đáp: “Nếu mày muốn ở lại đây thì tùy mày.”
Tế Cẩu ngẩng đầu lên, đột nhiên nhìn vào giao diện hệ thống của Phương Tri Hành.
“Vãi, mày thành thạo một môn đao pháp của Ngũ Cầm cảnh lúc nào vậy?” Tế Cẩu gào lên.
Phương Tri Hành nhếch khóe miệng, cười khinh nói: “Tao không chỉ thành thạo đao pháp mà sức mạnh còn được nâng lên một tầm cao mới. Sao thế, mày không có tiến bộ gì à?”
Tế Cẩu lập tức nổi giận đáp: “Sao lúc mày thăng cấp không gọi tao đi cùng? Tao không ở bên cạnh mày thì sao thăng cấp được?”
“Đậu má, hóa ra mày cũng biết bắt buộc phải ở bên cạnh tao mới thăng cấp được hả?”
Phương Tri Hành cạn lời nói: “Thế thằng chó nào nói chắc cú sau này đéo theo tao nữa vậy?”
Tế Cẩu tranh luận: “Những lời nói lúc tức giận sao có thể xem là thật chứ? Con người mày đúng là bụng dạ hẹp hòi, có thù tất báo!”
“Ờ ờ, lỗi của tao hết đó được chưa, lúc nào cũng là người khác có lỗi với mày hết. Mỗi người trên thế giới này đều phải chết mê chết mệt vì mày, chỉ dành tình yêu vô điều kiện cho mày giống như bạn gái của mày chứ gì.”
Tế Cẩu không khỏi cười ngượng ngùng đáp: “Nể mặt mày chủ động nhận lỗi, thế thì tao cũng bày tỏ thái độ, sau này tao sẽ nghiêm túc phản tỉnh, kiên trì nỗ lực, cố gắng trở thành một con chó tốt cao quý trung thành.”
Phương Tri Hành trợn mắt khinh thường, nghiến răng nói: “Mày tự nói rồi có tin không?”
Tế Cẩu đứng thẳng dậy, giơ móng vuốt chỉ thẳng lên trời, vô cùng nghiêm túc nói: “Tao thề với trời, chỉ cần Phương Tri Hành không hố tao, thì tao tuyệt đối không phụ cậu ấy.”
Phương Tri Hành một dấu câu cũng không tin, quay người đi về phía xe ngựa.
Tế Cẩu chợt la lên: “Mày không dẫn mấy em gái xinh đẹp theo hả?”
Phương Tri Hành mắng rằng: “Đệch mẹ, mày động não tí đi, nếu chúng ta nhận bọn họ ở bên cạnh, thì phải mạo hiểm chuyện bị lộ bí mật. Gái đẹp nhiều thấy bà, chơi đùa là được rồi.”
Tế Cẩu nhìn tiểu A Hoa, mặt chó vô cùng lưu luyến.
Nó vẫn là chó con chưa trưởng thành, hoăc vì một nguyên nhân nào đó, nó cảm thấy thân thiết trời sinh với tiểu A Hoa.
Khi nó ở chung với tiểu A Hoa, không lo không nghĩ, có thể thoải mái vui đùa, thoải mái hạnh phúc đến chừng nào.
Nhìn lại Phương Tri Hành, khi một người một chó ở chung với nhau, mọi niềm vui đều thuộc về Phương Tri Hành, Tế Cẩu không vớt được gì cả, đm bất công chết đi được.
Nhưng trong lòng Tế Cẩu hiểu rõ, rời khỏi Phương Tri Hành, nó chẳng là cái thá gì.
“Haiz, thôi vậy!”
Tế Cẩu thở dài nặng nề trong lòng, nhún người nhảy lên xe ngựa.
“Chó con, chó con!” Tiểu A Hoa bật khóc muốn đuổi theo, nhưng lại bị cô nương khác ngăn lại.
Bọn họ lặng lẽ nhìn theo chiếc xe ngựa lộc cộc rời đi, dần dần đi xa...
Tế Cẩu bước được ba bước thì quay đầu lại, sau đó cắn răng nhẫn tâm rời đi trong tiếng kêu gào của tiểu A Hoa, trong đầu chỗ nào cũng đều cảm thấy khó chịu.
“Oa, Phương Tri Hành!” Tế Cẩu đuổi theo, cấp bách quát lên.
Phương Tri Hành nhìn không chớp mắt, ngồi trên lưng ngựa đáp: “Làm sao?”
Tế Cẩu hơi im lặng, đề nghị: “Sau này chúng ta thường xuyên quay về đây thăm các cô ấy, thế nào?”