Chương 243: Huyết đấu
Chương 243: Huyết đấu
Phương Tri Hành đều đều nói: “Mày thích đến thì đến, có ai cản mày đâu.”
Nghe xong lời này, Tế Cẩu thầm mắng Phương Tri Hành máu lạnh, chả nhớ chút tình cũ nào cả.
Đổi vị trí tự hỏi...
Đứng ở góc độ của Phương Tri Hành, thật ra thì cậu không muốn thành lập quan hệ lâu dài mà lại thân mật cùng với bất kỳ một nữ nhân nào.
Thứ nhất, bởi vì tính cách.
Cậu đến cả một con chó còn không tin nổi, thì làm sao có thể đi tin tưởng một nữ nhân được chứ.
Thứ hai, cậu là người bật hack.
Đối với một người bật hack, người đó gần như là trở nên mạnh mẽ hơn với tốc độ ánh sáng, mà tốc độ tiến bộ của những người khác thì chậm như rùa bò.
Điều này dẫn đến, không có bất kỳ một người bình thường nào có tư cách làm bạn lâu dài cùng với người bật hack, bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ bỏ rơi ở đằng sau.
Cuối cùng mọi người chỉ sẽ nhìn người bật hack một bước lên trời, mà bọn họ chỉ có thể vẫn luôn dậm chân tại chỗ, không thể làm gì được.
Có thể làm bạn người bật hack, chỉ có người bật hack khác.
Nữ nhân, đối với Phương Tri Hành phần nhiều là công cụ để giải tỏa sinh lý.
Phương Tri Hành không hiểu nữ nhân, cũng không có tâm tư để đi nghiên cứu nữ nhân.
Chỉ có Tế Cẩu mới hiểu được cái gì gọi là chân ái.
Một người một chó mang theo suy nghĩ của mình đi trên cùng một con đường, từ khi mọi thứ còn rõ ràng đến lúc bầu trời tối đen.
Trên đường đi, hai người bọn họ gặp phải một đám bạo dân chặn đường đánh cướp.
“Cầm đao dụ quả phụ, xuống biển cướp thuyền khác. Không trăng đêm giết người, gió lớn ngày phóng hỏa.”
Bạo dân rất có tài, hát một đoạn vè thuận miệng trước.
Sau đó, bọn họ bị Phương Tri Hành đơn phương tàn sát, làm thịt sạch sẽ toàn bộ y như là bổ dưa thái rau.
Tình cảnh kia có chút tàn bạo, Tế Cẩu không đành lòng nhìn thẳng.
Ầy, mấy người chọc giận cậu ta làm gì thế?
Ngay lúc màn đêm buông xuống, Phương Tri Hành và Tế Cẩu lên đường hồi lâu, cuối cùng cũng đến được cổng huyện thành.
“Ồ, đây không phải Phương giáo đầu à?”
Vệ binh giữ cửa nhìn thấy Phương Tri Hành, liếc mắt cái là nhận ra ngay, bèn vội vàng chạy đến tiếp đón, trên mặt là nụ cười tươi, không ngừng cúi đầu khom lưng.
Phương Tri Hành ngồi trên lưng ngựa, quét mắt cửa thành.
Năm xấu lạnh lẽo, tuyết hành gió hung.
Sạp cháo đơn sơ còn đang phát cháo miễn phí. Nạn dân đứng xếp hàng trong gió rét, cả đám lạnh cóng đến tay chân phát tím, lạnh run.
Phương Tri Hành như không nhìn thấy, thản nhiên mở miệng hỏi: “Huynh đệ, một tháng qua có xảy ra chuyện lớn gì không?”
Vệ binh giữ cửa cười nói: “Ngài đang hỏi trong thành hay là ngoài thành?”
Phương Tri Hành đáp: “Đầu tiên nói trong thành trước đi.”
Vệ binh giữ cửa tức khắc mặt mày hớn hở, kích động nói: “Nếu là bên trong thành, chuyện lớn nhất đương nhiên là Hứa hương chủ đưa thiệp khiêu chiến cho ngài rồi. Bàn cược đã mở ra từ sớm, tiểu nhân lấy ra ba tháng bổng lộc để mua ngài thắng đấy!”
Hứa Đại Trí còn là người khởi xướng khiêu chiến công khai nữa.
Phương Tri Hành cũng không thấy bất ngờ về chuyện này.
Dù sao mối thù giết con bày sờ sờ ra đó, ai cũng không nuốt trôi khẩu ác khí kia được.
Đương nhiên, sở dĩ Hứa Đại Trí dám khởi xướng khiêu chiến cũng không phải vì xúc động nhất thời, càng nhiều là bởi vì hắn cảm thấy mình có thể chiến thắng.
“Ngoài thành thì sao?”
“Vân Hổ đường đổi chủ rồi!”
Vệ binh giữ cửa lặng lẽ cười nói: “Núi Vân Hổ này trước kia là địa bàn của Thiết Sơn môn, bị Hắc Hổ môn đoạt đi, bây giờ Thiết Sơn môn lại cướp về từ trong tay Hắc Hổ môn!”
Phương Tri Hành tò mò hỏi: “Trác Dữ Cầu đâu rồi, đường chủ mới nhậm chức là ai?”
Vệ binh giữ cửa trả lời: “Nghe nói Trác Dữ Cầu thua cuộc tự sát, đường chủ đời mới họ Trình, hình như tên Trình Thiên Ân!”
Hai mắt Phương Tri Hành khẽ híp lại.
“Móa!”
Tế Cẩu líu lưỡi nói: “Tại sao lại là tên đó thế, tao còn cho rằng hắn đã chết trên chiếc thuyền buôn kia rồi cơ đấy.”
Phương Tri Hành hít sâu một hơi, không chần chờ nữa, chợt giục ngựa vào thành.
Huyện thành Khánh Lâm vẫn phồn hoa như trước.
Cho dù là ban đêm thì vẫn có thể bắt gặp bách tính đang trải qua cuộc sống về đêm phong phú trên đường cái.
Phương Tri Hành không dừng lại ở chỗ nào, một đường đi thẳng về nha môn, tiến vào biệt viện của cậu.
Phương Tri Hành đẩy cửa phòng ra, nhìn quanh một vòng.
Trong phòng không có gì thay đổi, bao gồm cả bức thư trên bàn, dường như cũng không bị ai động vào.
Cậu đầu tiên là cất kỹ bọc hành lý, sau đó đốt lò lửa lên, rồi ném bức thư này vào trong lò lửa thiêu hủy.
Một đêm trôi qua rất nhanh..
Sáng sớm hôm sau, sắc trời cũng không tệ lắm.
Phương Tri Hành đúng giờ xuất hiện ở trên võ đài, nháy mắt đã gây ra một cơn náo loạn.
Trên đời không có tường nào không để lọt gió được.
Mấy ngày nay, chuyện Phương Tri Hành giết Hứa Tiểu Đao đã lan truyền ra từ lâu.
Sau đó, Hứa Đại Trí nổi giận đùng đùng trực tiếp trở mặt, tuyên bố muốn quyết một trận tử chiến với Phương Tri Hành.