Chương 245: Huyết đấu (3)
Chương 245: Huyết đấu (3)
Đinh Chí Cương lắc đầu nói: “Ủng hộ Trình Thiên Ân nhân không phải huyện lệnh đại nhân, mà là La Thiên Thiên tiểu thư.”
Hô hấp Phương Tri Hành chợt khựng lại, kinh ngạc nói: “Trình Thiên Ân lại là người của La Thiên Thiên!”
“Không tính thế, chỉ có thể nói tên họ Trình này gặp may mắn thôi.”
Đinh Chí Cương mỉm cười khinh thường, nhẹ nhàng nói.
Thì ra, La Thiên Thiên một mực điều tra tung tích của hai cha con La Khắc Hoành và La Hướng Bằng.
Kết quả không tìm thấy người đâu, nhưng lại tìm được Trình Thiên Ân.
Trình Thiên Ân phi thường khẳng định nói cho La Thiên Thiên là La Khắc Hoành và La Hướng Bằng đã đồng thời gặp nạn, chết dưới miệng thuỷ quái.
Đây là Trình Thiên Ân tận mắt nhìn thấy.
Sau đó, Trình Thiên Ân dường như bắt được kỳ ngộ, leo lên tầng quan hệ là La Thiên Thiên.
Vì vậy sau đó hắn có thể một bước lên mây, chỉ là chuyện một câu nói của La Thiên Thiên mà thôi.
Trong lòng Phương Tri Hành cấp tốc sáng tỏ.
Đang tán gẫu thì một nha dịch gõ cửa tiến đến nói: “Tổng bộ đầu, ‘Trấn Tam Xà’ lại có người báo án, cứ đòi gặp ngài mới được.”
Đinh Chí Cương nhất thời lấy tay nâng trán, nhức đầu nói: “Tại sao lại là trấn Tam Xà thế, mệt cái mạng già này ghê!”
Phương Tri Hành kinh ngạc hỏi: “Trấn Tam Xà cách huyện thành này không xa đi, hình như chỉ có khoảng mấy chục mấy trăm dặm đường, chỗ kia có thể ra vụ án lớn gì chứ?”
“Đúng vậy!”
Đinh Chí Cương tất nhiên là hiểu rõ, buông tay nói: “Thế nhưng, cố tình chính là trấn Tam Xà không có chuyện gì này xảy ra vấn đề, hai ba ngày đầu có người mất tích không thấy đâu. Đám người đang yên đang lành thì hư không biến mất, sống không thấy người chết không thấy xác, ngươi nói có tà môn không?”
“Mất tích?!”
Phương Tri Hành không khỏi giật mình một cái, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Đinh đại ca, khả năng đây thực sự là một vụ án lớn đấy.”
Đinh Chí Cương sửng sốt, giật mình nói: “Lão đệ ngươi đừng làm ta sợ, ta chính là đã lâu rồi không gặp được vụ án lớn đấy.”
Phương Tri Hành đáp: “Lần này ta ra ngoài, vừa mới gặp một kỳ án, cũng dính đến nhân khẩu mất tích.”
Cậu kể lại chuyện thôn Đại Liễu xuất hiện yêu ma hại người cho hắn nghe.
“Yêu ma?!”
Hô hấp Đinh Chí Cương ngừng lại, vẻ mặt không khỏi nghiêm trọng.
Sau một hồi lâu, hắn lẩm bẩm thầm nói: “Lẽ nào, thực sự là Hắc Họa?”
Rất rõ ràng, đây không phải lần đây tiên hắn xử lý án kiện về yêu ma, đã có kinh nghiệm.
“Được, để ta tỉ mỉ điều tra thêm.”
Đinh Chí Cương không dám khinh thường, lập tức rời phòng, tự mình đi gặp mấy người báo án kia.
Phương Tri Hành không đi qua cùng.
Người trong nha môn mỗi người một chức vị, không thể đi quá giới hạn.
Chỉ cần Đinh Chí Cương không có mở miệng yêu cầu Phương Tri Hành hỗ trợ, Phương Tri Hành tuyệt đối sẽ không xen vào việc của người khác, trái lại cũng thế.
“Ồ, Phương giáo đầu.”
Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc truyền đến.
Phương Tri Hành nghiêng đầu nhìn lại, trên mặt chợt hiện lên nụ cười tươi, hạ thấp tư thái nói: “Bái kiến Ôn quản gia.”
Ôn Dục Văn cười ha ha đánh giá Phương Tri Hành, chắp tay nói: “Đã lâu rồi không gặp Phương giáo đầu, ngài đi nơi nào thế?”
Phương Tri Hành hàm hồ trả lời: “Lúc ti chức luyện võ bỗng nhiên thu được một ít cảm ngộ mới, bèn đi ra ngoài lịch luyện một tháng.”
Ôn Dục Văn hiểu rõ, cười nói: “Ngài đang chuẩn bị để nghênh chiến với Hứa hương chủ đúng không? Haizz, con người Hứa hương chủ thực sự là bướng bỉnh, rõ ràng là người của hắn làm sai chuyện trước, rõ ràng là chính bản thân hắn quản giáo không nghiêm, cố tình phải xả ác khí lên người ngươi mới chịu.”
Phương Tri Hành bèn đáp: “Quản gia nói rất đúng, nhưng cho dù Hứa hương chủ có rất nhiều sự không cam tâm đối với ta, ta vẫn coi hắn là đồng liêu như cũ.”
“Tốt!”
Ôn Dục Văn thoả mãn cười, gật đầu nói: “Phương giáo đầu lòng dạ rộng rãi, có độ lượng, chỉ dựa vào phần tâm tính này, việc tỷ thí giữa ngươi và Hứa hương chủ đã thắng một nửa rồi.”
Phương Tri Hành cười khiêm tốn, nhưng chân thành nói: “Tuy ti chức không muốn khoe khoang khoác lác, nhưng lần này ta lịch lãm trở về có thu hoạch không nhỏ, chỉ sợ Hứa hương chủ đã không phải là đối thủ của ta nữa.”
Sắc mặt Ôn Dục Văn thay đổi, cười nói: “Tốt tốt, Ôn mỗ mỏi mắt mong chờ.”
Phương Tri Hành nghe vậy, biết rõ trận huyết đấu này đã không thể trì hoãn tiếp được nữa.
Cậu lập tức gọi một nha dịch đến và phân phó: “Ngươi chạy đi Đúc Binh đường một chuyến, thông báo cho Hứa Đại Trí hương chủ rằng Phương Tri Hành ta xin đợi mọi lúc mọi nơi.”
Nha dịch kia mừng rỡ như điên, trận huyết đấu giữa hai đại hương chủ đã tăng nhiệt được một khoảng thời gian rồi, ai mà không muốn xem chứ?
Hắn chạy đi như phát điên.
Rất nhanh...
Bên phía Đúc Binh đường nhận được tin tức.
Không ngoài dự đoán, toàn bộ mọi người đều sôi trào.
“Hừ, cuối cùng hắn ta cũng có lá gan trở về.”
Hứa Đại Trí lạnh lùng cười.
Sau khi chôn cất nghĩa tử Hứa Tiểu Đao xong, hắn ngay lập tức đưa thiệp khiêu chiến cho Phương Tri Hành, định ra một trận quyết đấu giữa nam nhân cho xong hết mọi chuyện.