Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 246 - Chương 246: Nghiền Ép

Chương 246: Nghiền ép Chương 246: Nghiền ép

Nhưng hắn không nghĩ tới, Phương Tri Hành thế mà lại bỏ chạy, điều này làm cho hắn không khỏi cực kỳ khinh thường và miệt thị Phương Tri Hành.

Cái thứ gì vậy?

Giết nghĩa tử của ta xong, quay đầu bỏ chạy luôn?

Hứa Đại Trí giận cực kỳ.

Nhưng hắn cũng vô cùng rõ ràng tại sao Phương Tri Hành phải chạy.

Tuy Phương Tri Hành là Đại Mãng cảnh, vốn dĩ lấy tuổi của cậu ta thì cùng lắm là Đại Mãng cảnh sơ kỳ thôi.

Sát chiêu lợi hại nhất của Phương Tri Hành, chắc là nằm ở kỹ thuật bắn tên.

Thế nhưng tỷ thí công khai, Phương Tri Hành chỉ có thể bị ép phải tiến hành cận chiến với hắn.

Kỹ thuật bắn tên càng lợi hại thì như thế nào, chẳng phải không dùng được à!

Chính là bởi vì như vậy, Phương Tri Hành chỉ dám đánh lén, không dám đánh chính diện. Cậu ta không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể chạy trốn.

“Chạy một tháng thì có ý nghĩa gì, chẳng qua là cho ngươi sống lâu thêm một tháng mà thôi.”

Hứa Đại Trí cười lạnh khiến nha dịch truyền lời mang một câu nói trở về.

“Mà thôi, không chọn ngày hoàng đạo nữa, chọn ngày không bằng nhằm ngày, ngay buổi trưa hôm nay ở phố Bình An, ngay tại nơi Hứa Tiểu Đao bị bắn trúng, ta và Phương Tri Hành sẽ phân cao thấp, cũng quyết sinh tử.”

Tin tức này lan ra nhanh chóng, cấp tốc truyền khắp toàn thành.

Trong lúc nhất thời dân chúng trong thành nghe tin lập tức hành động, toàn bộ tuôn về phố Bình An, rất có xu thế muôn người đều đổ xô ra đường.

“A, Phương Tri Hành đã trở về rồi?”

Đường chủ của Đúc Binh đường Lư An Phủ vừa nghe đến phong thanh là biết đại sự sắp tới, chợt tìm đến Hứa Đại Trí.

Hai vị hương chủ khác, ‘Thiết Trảo’ Diệp Hằng Xương và ‘Tiểu Thốn Kình’ Lữ Bội Bội trước sau đều đến.

Nói cho cùng, Phương Tri Hành chỉ là một hương chủ trên danh nghĩa, chưa tính là người một nhà trong Đúc Binh đường.

Trong lòng bọn họ là hướng về phía Hứa Đại Trí.

Nhưng Hứa Đại Trí vừa nhìn thấy bọn họ, không chờ bọn họ nói cái gì đã nghiêm mặt nói:

“Ba vị không cần khuyên ta, lời nói ra dường như tát nước ra ngoài, không có khả năng thu hồi lại, ngày hôm nay giữa ta và Phương Tri Hành phải có một người chết.”

Lư An Phủ dở khóc dở cười, nhức đầu nói: “Tuy nói như vậy, nhưng Phương Tri Hành dù sao cũng là tâm phúc của huyện lệnh đại nhân.”

Hứa Đại Trí cau mày, không vui nói: “Ý của đường chủ là, hóa ra chỉ có thể để hắn giết ta, còn ta thì không thể giết hắn?”

Lư An Phủ buông tay cười khổ nói: “Ngươi gấp cái gì chứ, ta không có ý đó.”

Lữ Bội Bội bèn nói: “Ý của đường chủ là vẫn phải để lại mặt mũi huyện lệnh đại nhân, không phải, cho dù ngươi giết chết Phương Tri Hành thì có ý nghĩa gì chứ?”

Diệp Hằng Xương cũng nhắc nhở: “Ngươi giết chết Phương Tri Hành chỉ có thể bảo vệ mặt mũi của ngươi, còn mặt mũi của huyện lệnh đại nhân thì sao?”

Hứa Đại Trí không khỏi trầm ngâm không nói gì.

Thấy thế, Lư An Phủ cười nói: “Lời xưa nói hay lắm, làm người để lại một đường, ngày sau vui vẻ gặp lại đó.”

Hứa Đại Trí cau chặt mày vào nhau, chậm rãi nói: “Được thôi, ta sẽ không giết chết Phương Tri Hành, chỉ đánh hắn một trận cho hả giận.”

“Vậy thì đúng rồi!”

Ba người Lư An Phủ nhất thời cười vui.

Dù sao Thiết Sơn môn phụ vụ cho bên bàng chi của La Bồi Vân.

Bọn họ làm việc phải có chừng mực.

Thân phận chính thức của Phương Tri Hành bày ra ở đó, Hứa Đại Trí ngươi là ăn gan hùm mật gấu gì hay sao mà dám giết một vị quan viên?

Cứ như vậy, thời gian trôi qua nhanh chóng.

Thái dương dần dần lên tới đỉnh đầu.

Trên phố Bình An người người nhốn nháo, người này chen chúc người kia, rậm rạp toàn là đầu người.

Quá nhiều người, thế cho nên trên hai con đường lân cận cũng là người ta tấp nập.

Trong kiến trúc hai bên đường phố, nhất là vị trí xem chiến có điều kiện tốt nhất trên lầu cao đã bị người đoạt từ sớm.

“La công tử giá lâm, người không phận sự né tránh.”

“Con mẹ nó nhường đường hết coi, nhanh lên một chút!”

Một đám người ngang ngược mở đường, khiến cho người đi đường phải dạt sang một bên.

“Công tử, mời lên lầu.”

Bọn họ một đường xông vào Hàm Hương lâu, leo lên lầu ba, mở cửa sổ ra.

“Ừ, ở đây tốt đấy.”

La Khắc Chiêu đứng sau cửa sổ, thu hết hết cảnh sắc trên đường phố vào mắt, không bỏ sót cái gì.

Gã nhìn bóng người dày đặc trên đường, khó hiểu nói: “Thực sự là ngạc nhiên quá đi, chỉ là hai con chó cắn nhau thôi mà, không ngờ lại có thể gây ra sự oanh động to lớn như vậy.”

Đưa mắt nhìn lại, người khắp phố điên cuồng tụm lại một chỗ, La Khắc Chiêu bày tỏ không tài nào hiểu nổi việc này.

Một thuộc hạ nghe vậy thì liếm mặt cười xòa nói: “Công tử nói rất đúng, Phương Tri Hành và Hứa Đại Trí chỉ là hai con chó, không đáng tí gì.”

Vừa dứt lời, căn phòng cách vách có một giọng lớn truyền đến.

“So với Hứa Đại Trí, thật ra thì danh khí của Phương Tri Hành lớn hơn nữa, từng giết qua rất nhiều bọn cướp, kỹ thuật bắn tên càng tuyệt cực kỳ!”
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0