Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 247 - Chương 247: Nghiền Ép (2)

Chương 247: Nghiền ép (2) Chương 247: Nghiền ép (2)

Lúc nói lời này, tất cả mọi người tưởng tượng ra được chắc chắn người kia đang giơ ngón tay cái lên.

La Khắc Chiêu nhíu mày.

Sau đó gã nghe được người nọ tiếp tục nói: “Không chỉ như vậy, trên giang hồ có lời đồn rằng, ba hương chủ của Vân Hổ đường - Hắc Hổ môn lặng yên lẻn vào huyện thành Khánh Lâm chúng ta, kết quả đều bị người giết mất, các ngươi đoán xem người đó là ai?”

Người trong phòng cười ha ha nói: “Cái này còn phải đoán à, chắc chắn là Phương Tri Hành đại nhân làm rồi!”

“Đúng thế, một thân bản lĩnh của Phương đại nhân sâu không lường được.”

“Ta đặt cược Phương Tri Hành rồi, không phải bởi vì thực lực của hắn càng mạnh, mà là bởi vì hắn là người của triều đình. Ta hỏi các ngươi, ai dám khiến người của triều đình thua?”

“Ta thì lại khác, ta cá là thế hoà, dù sao bọn họ là đồng liêu, vẫn phải cho nhau mặt mũi.”

Trong lúc nhất thời cả phòng tràn đầy bầu không khí sinh động sung sướng.

La Khắc Chiêu bĩu môi, lạnh lùng hừ, ngồi xuống gần cửa sổ, phối hợp uống trà.

Chưa đến nửa khắc, nơi xa xa truyền đến một trận hoan hô.

La Khắc Chiêu ngẩng đầu nhìn lại, chợt thấy Hứa Đại Trí nghênh ngang hiện thân dưới vòng vây của đám người Lư An Phủ.

Hắn vẫn còn có tâm tư chắp tay với mọi người vây xem, vẻ mặt thoải mái thích ý.

“Ừ, xem ra Hứa Đại Trí tin tưởng vô cùng, nắm chắc thắng lợi trong tay.”

La Khắc Chiêu gật đầu, ngay từ ban đầu gã với Phương Tri Hành đã không hợp mắt nhau, ghét nhau cực kỳ, tự nhiên hy vọng Hứa Đại Trí thắng lợi.

Trên bàn cược cũng là đặt Phương Tri Hành sẽ thua.

Không bao lâu sau, tiếng hoan hô lớn hơn nữa đột nhiên vang dội cả con đường.

Phương Tri Hành mang theo chó của cậu không nhanh không chậm đi tới, phía sau có ba trăm Cung Binh theo sau.

Ba trăm Cung Binh xếp thành một phương trận, bước tiến nhất trí, khung cảnh có chút đồ sộ, đưa tới từng đợt ủng hộ.

Tình cảnh này làm nỗi lòng La Khắc Chiêu chán ngán.

Ba trăm Cung Binh kia vốn nên thuộc về gã...

Đoàn người tự nhiên cách nhau một con đường.

Phương Tri Hành ngẩng đầu, cậu thấy được Hứa Đại Trí.

Gần như cùng lúc đó, Hứa Đại Trí cũng nhìn thấy cậu.

Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung.

“Phương Tri Hành, sao mày không mang ‘Thính Phong đao’ đến?”

Bỗng nhiên, Tế Cẩu truyền âm hỏi.

Trên đường đến đây, nó luôn cảm thấy trên người Phương Tri Hành thiếu thiếu thứ gì.

Cho đến giờ phút này nó mới nhớ ra, Phương Tri Hành không có mang theo bên người thanh trọng đao lớn đến khoa trương kia.

Phương Tri Hành bình tĩnh nói: “Có nhất thiết phải mang đến không? Hứa Đại Trí còn chưa có thực lực ép tao phải xuất đao.”

Tế Cẩu nghĩ lại thì thấy cũng đúng.

Có điều, cảnh tượng vạn người đều nhìn, mọi người vờn quanh này khiến trong lòng Tế Cẩu có chút khó chịu.

Giống như Phương Tri Hành lại trở về thời học sinh còn hô mưa gọi gió, được xem như là một học sinh ưu tú thiên tài, người đầu tiên lên đài nhận thưởng. Cậu đi đến chỗ nào cũng đều là tâm điểm của sự chú ý.

Rất nhanh, Phương Tri Hành đi đến trước mặt Hứa Đại Trí.

“Huyền Chỉ” Hứa Đại Trí, người cũng như tên, am hiểu sử dụng chỉ pháp cực phức tạp.

Chỉ pháp của hắn biến ảo hàng vạn hàng nghìn, hoặc cường tráng mạnh mẽ, hoặc nham hiểm độc ác.

Đáng sợ nhất là, hắn nắm giữ sự ảo diệu của huyệt vị cơ thể, tinh thông “Điểm Huyệt đại pháp”.

Giang hồ có lời đồn, lúc Hứa Đại Trí giao thủ với người khác thường hay điểm vài cái lên người kẻ địch, từ đó có thể định đối phương đứng im tại chỗ, khiến người đó cho không thể động đậy, tùy ý xâm lược.

“Điểm huyệt à...”

Phương Tri Hành vẫn chưa tăng phòng ngự lên, không cách nào khắc chế Điểm Huyệt đại pháp được.

Lúc này Lư An Phủ đi ra, trên mặt hiện lên nụ cười tươi than thở: “Hai vị hương chủ, các ngươi đều là trợ thủ đắc lực của ta, ta thật sự không đành lòng nhìn các ngươi tay chân tương tàn, không bằng cứ như vậy dừng tay, ta mời các ngươi đến Hàm Hương lâu uống một chén rượu.”

Hứa Đại Trí quả quyết nói: “Ta đã cho Phương Tri Hành một cơ hội để hóa giải ân oán, nhưng hắn vẫn giết nghĩa tử của ta, việc này không có khả năng bỏ qua được.”

Phương Tri Hành cũng thờ ơ.

Nói thật, lời nói ban nãy của Lư An Phủ đúng là dối trá vãi chưởng.

Rõ ràng người mở cược chính là hắn.

Bà nó chứ, giờ giả vờ làm người hòa giải cái gì?

Lư An Phủ không khỏi nắm tay nói: “Nếu hai vị đã quyết tâm ý, vậy ta cũng không còn gì để nói, các ngươi tự giải quyết cho tốt đi.”

Vừa dứt lời, Hứa Đại Trí rốt cuộc không nhẫn nại được, đưa tay nói: “Mời!”

Phương Tri Hành cười nhạt nói: “Vẫn là mời huynh trước đi, nếu như ta ra tay trước, có khả năng huynh sẽ không có cơ hội đánh trả.”

“Cuồng vọng!”

Hứa Đại Trí giận tím mặt, điểm mũi chân lao bắn ra, tay phải hơi lùi phía sau, ngón trỏ và ngón giữa khép lại thành kiếm.

“Kỹ năng bộc phát Huyền Chỉ kiếm!”

Hứa Đại Trí lấn đến gầnPhương Tri Hành, cấp tốc đưa tay, trực tiếp điểm hướng tử huyệt của cậu.

Vụt!

Dường như có một bóng mờ hiện lên.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0