Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 248 - Chương 248: Nghiền Ép (3)

Chương 248: Nghiền ép (3) Chương 248: Nghiền ép (3)

Hứa Đại Trí không nhìn rõ đó là cái gì thì cả người chấn động, đột nhiên bay rớt ra ngoài.

Hắn không thể hô hấp, chỉ cảm thấy có một thứ tanh nóng nhanh chóng lấp đầy miệng mình.

Phụt ~

Một búng máu tươi phun ra khỏi miệng hắn, vung vãi giữa không trung.

Nháy mắt sau đó, Hứa Đại Trí té xuống đất giống như chó chết, hai mắt tối sầm, trực tiếp ngất đi.

Phương Tri Hành không thèm nhìn lấy một cái, xoay người rời đi.

Hiện trường lặng ngắt như tờ, tiếng cây kim rơi xuống cũng nghe thấy được nữa.

Hô hấp Lư An Phủ ngừng lại, nhìn Hứa Đại Trí, lại nhìn Phương Tri Hành, trong lòng nhấc lên sóng to gió lớn.

Diệp Hằng Xương và Lữ Bội Bội thì mắt chữ A mồm chữ O, hai người gần trong gang tấc, nhưng hoàn toàn không thấy được Phương Tri Hành ra ray như thế nào.

“Trời ạ!”

Trên lầu, đồng tử La Khắc Chiêu co rụt lại, hai mắt trợn to thật là to, lộ ra vẻ khiếp sợ không che giấu được.

Thuộc hạ ngây ra hỏi: “Công tử, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”

La Khắc Chiêu hít một hơi thật dài, nắm chặt nắm đấm nói: “Phương Tri Hành, tăng lên đến Nhất Cầm cảnh rồi.”

“Cái gì, Nhất Cầm cảnh?!”

Thuộc hạ hoảng sợ biến sắc.

Huyện Khánh Lâm lớn như vậy, Nhất Cầm cảnh chính là chiến lực trần nhà rồi đấy.

Cho đến ngay sau đó, toàn bộ thế giới mới đột nhiên rối loạn lên, khắp nơi xôn xao.

“Tình huống thế nào vậy, mới thế đã kết thúc rồi?”

“Hai người bọn họ đánh nhau rồi à, đánh như thế nào đó?”

“Hình như Hứa Đại Trí vừa muốn ra chiêu, đã bị nhất luồng sức mạnh thần bí đánh bay.”

“Rốt cuộc là Phương Tri Hành đã làm gì cái gì? Hắn ta có ra tay không vậy?”

...

Trong sự thảo luận nóng bỏng, Lư An Phủ tiến lên chạm vào cổ Hứa Đại Trí.

Sau đó hắn thở phào nhẹ nhõm nói: “Phương hương chủ hạ thủ lưu tình, các ngươi mau dẫn Hứa hương chủ đi y quán trị liệu.”

Lúc này mọi người mới phản ứng lại, vội vàng nâng Hứa Đại Trí rời đi.

...

Thời gian khoảng một chén trà sau.

Ôn Dục Văn nhanh chóng đi vào thư phòng, bẩm báo với giọng điệu thán phục: “Lão gia, đã có kết quả rồi, Phương giáo đầu đại thắng!”

La Bồi Vân ngồi trước bàn không lộ ra một chút vẻ bất ngờ nào trên mặt, thản nhiên nói: “Phương Tri Hành đi ra ngoài lăn lộn một tháng, dám trở về, tự nhiên chắc chắn là sẽ thắng, Hứa Đại Trí thua không oan.”

Ôn Dục Văn nhìn mặt quan sắt, biết rõ La Bồi Vân không nghe hiểu ý tứ của hắn.

Vì vậy hắn bổ sung thêm một câu: “Lão gia, Phương giáo đầu chỉ dùng một chiêu đã đánh bại Hứa Đại Trí.”

“Một chiêu?”

La Bồi Vân rốt cuộc ngẩng đầu lên, sắc mặt bất ngờ.

Ôn Dục Văn thận trọng nói: “Phương giáo đầu hư hư thực thực thể hiện ra thực lực cấp bậc Nhất Cầm cảnh.”

“HƠ...”

Hô hấp La Bồi Vân dừng lại, triệt để biến sắc, trầm mặc hồi lâu.

Một lát sau, vẻ mặt của ông ta từ từ khôi phục như thường, nhếch miệng cười nói: “Xem ra, ta thực sự nhặt được bảo bối rồi.”

...

“Chúc mừng đại nhân, chúc mừng đại nhân!”

Ba trăm Cung Binh đi theo phía sau Phương Tri Hành, nỗi lòng kích động, khí thế ngất trời.

Thực lực làm đầu!

Phương Tri Hành thể hiện ra sức mạnh mang tính áp đảo, đổi mới nhận biết của ba trăm Cung Binh, khiến cho bọn họ trở nên càng thêm tôn sùng, kính như thần minh.

“Các huynh đệ, hôm nay là ngày lành, chúng ta đi tiệm ăn đi, ta mời khách!” Phương Tri Hành hào sảng nói.

“Tốt quá!”

Ba trăm Cung Binh vui mừng quá đỗi, nhảy cẫng hoan hô, ào vào trong một tiệm cơm.

Mọi người uống từng hớp rượu lớn cắn từng miếng thịt to, sung sướng cực kỳ.

Tế Cẩu vừa ăn vừa nói: “Hứa Đại Trí không chết đúng không, sao mày không giết hắn?”

Phương Tri Hành thản nhiên đáp: “Mọi người đều đang nhìn, giết hắn thì có vẻ tao quá không nhân nghĩa, để lại cho hắn một mạng là tốt nhất.”

Tế Cẩu khinh thường nói: “Lòng dạ đàn bà, mày sẽ không sợ sau này người ta đến trả thù bất cứ lúc nào à?”

Khóe miệng Phương Tri Hành nhếch lên, nói thẳng: “Đó là chuyện sau này.”

Tế Cẩu nghe xong lời này, không khỏi chớp chớp mắt chó, trong lòng có chút kỳ quái.

Lấy sự hiểu biết của nó đối với Phương Tri Hành thì Phương Tri Hành tuyệt đối không thể buông tha cho Hứa Đại Trí được.

Dù sao, cậu ta là thứ xấu tính xấu nết máu lạnh vô tình có thù tất báo, thậm chí ngay cả chó cũng không buông tha.

“Không đúng!”

Tế Cẩu nhìn kỹ giao diện hệ thống của Phương Tri Hành.

[Kỹ năng bộc phát Thất Sát Tuyệt Độc!]

“Hay lắm, mày thâm độc quá rồi đó, không giết Hứa Đại Trí nhưng lại phế hắn ta, cái này còn ác độc hơn cả giết hắn ta nữa!” Tế Cẩu tỉnh ngộ.

Phương Tri Hành cười lạnh nói: “Tao chỉ là muốn kiểm tra xem Thất Sát Tuyệt Độc xâm nhập vào cơ thể người rồi, cần mất thời gian bao lâu mới có thể phát huy tác dụng.”

Tế Cẩu sợ cực kỳ.

Giờ khắc này, nó rất chi là đồng tình với Hứa Đại Trí.

Sau khi Sát Độc tiến vào cơ thể người thì sẽ từ từ mất đi thị giác, thính giác, khứu giác và vị giác.

Thử hỏi một người mất đi những thứ này, sống còn có ý gì nữa đây?
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0