Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 249 - Chương 249: Nghiền Ép (4)

Chương 249: Nghiền ép (4) Chương 249: Nghiền ép (4)

Tế Cẩu suy nghĩ một chút, lại không nhịn được nhướng mày hỏi: “Nếu thực lực của mày cách xa Hứa Đại Trí, chơi với hắn ta một hồi rồi thắng một chiêu nửa thức cũng được, tại sao mày muốn bại lộ thực lực?”

Phương Tri Hành bật cười nói: “Tao có để lộ thực lực không?”

Tế Cẩu chân thành nói: “Sau trận chiến này, chỉ sợ tất cả mọi người đều đoán được mày đã thăng cấp Nhất Cầm cảnh rồi.”

Phương Tri Hành gật đầu nói: “Đúng thế, nhưng thì tính sao, bọn họ tuyệt đối đoán không ra tao là Nhất Cầm cảnh viên mãn, sức mạnh của mày đạt đến 70000 cân, hơn nữa mày đã nắm giữ ba võ công hệ Cự Hùng!”

“Ặc...”

Tế Cẩu không còn gì để nói, bật hack chính là làm cho người ta chán ghét thế đó, “Nói như vậy, sau này mày không có ý định giả heo ăn thịt hổ nữa à?”

Phương Tri Hành cười nói: “Trong loạn thế này, thích hợp bại lộ một ít thực lực sẽ làm tao thu được càng nhiều quan tâm và kỳ ngộ hơn, hưởng thụ được phúc lợi và tiện lợi lớn hơn, cũng sẽ khiến tao càng thêm an toàn hơn.”

Tế Cẩu đã hiểu.

Kệ bà nó đi, dù sao mỗi một bước đều nằm trong tính toán của Phương Tri Hành.

Đang uống rượu thì một cô nương xinh đẹp trẻ tuổi đi vào tửu lâu, đi thẳng đến phía Phương Tri Hành.

Phương Tri Hành liếc nhìn, phát hiện trên mặt cô nương trẻ tuổi này có hai cái má lúm đồng tiền đáng yêu, cảm giác khá quen thuộc, chắc chắn trước đó mình từng nhìn thấy rồi.

“Phương đại gia!”

Cô nương tuổi trẻ vén áo thi lễ, cười nói: “Tố Nương mời ngài đêm nay đến Hàm Hương lâu nghe hát, cô ấy nói, đêm nay chỉ hầu hạ một mình ngài thôi.”

Phương Tri Hành nghĩ tới, cô nương trẻ tuổi này là tỳ nữ của hoa khôi Tố Nương.

“Lão đại, Tố Nương cho mời, ngài có đi không?”

Một đám Cung Binh kìm lòng không đậu có vẻ mặt ước ao.

Hoa khôi Tố Nương rất có danh tiếng, giá bao nhiêu thì không nói rõ, đó là vượt quá sức tưởng tượng.

Chỉ là nghe cô ấy đàn một khúc thôi, có khi những Cung Binh như bọn họ cả đời cũng không tiêu nổi.

Phương Tri Hành hơi im lặng, gật đầu nói: “Ta sẽ đi.”

Cô nương trẻ tuổi cười mừng rỡ, xoay người chạy đi.

“Được rồi, chúng ta tiếp tục uống.”

Phương Tri Hành rất hào hứng giơ ly rượu lên.

“Uống!”

Mọi người phấn chấn bừng bừng, mở rộng bụng ăn uống thả cửa.

Trong lúc không để ý, mặt trời lặn xuống phía tây.

Bách tính toàn thành uống trà ăn nhậu, vẫn còn đang nóng bỏng thảo luận về trận huyết đấu giữa Phương Tri Hành và Hứa Đại Trí.

Thuyết thư nhân nhanh chóng biên soạn câu chuyện, ra sức giảng giải trong tửu lầu quán trà.

Dần dần, màn đêm tiến đến, sắc trời từ từ đen xuống.

Phương Tri Hành và Tế Cẩu đi đến phố Bình An, bước chân thong thả, không nhanh không chậm đi về phía Hàm Hương lâu.

Tế Cẩu lặng lẽ cười nói: “Đêm nay mày có diễm phúc rồi đó, nghe nói Tố Nương kia là một mỹ nhân cực phẩm.”

Phương Tri Hành đáp: “Diễm phúc gì chứ, tao nghe nói Tố Nương kia bán nghệ không bán thân.”

“Xí, lời này mày cũng tin à?”

Tế Cẩu rung đùi đắc ý: “Cô ta là hoa khôi, trên đời này có hoa khôi không bán mình chắc? Nếu như cô ta không bán mình, người khác sẽ nâng cô ta lên làm hoa không chắc?”

Phương Tri Hành tán dương: “Xem ra mày thật sự hiểu chơi gái.”

Hàm Hương lâu, đèn đuốc sáng trưng.

Trước cửa đèn lồng đỏ treo trên cao, đại sảnh đốt lên đèn nhang, trong không khí tràn ngập mùi hoa quế và đàn hương nồng đậm.

Ở ban đêm trời đông giá rét, Hàm Hương lâu vẫn đông như trẩy hội, náo nhiệt vang trời.

Cái lạnh không thể ngăn cản sự truy cầu của con người đối với nghệ thuật sinh hoạt.

Mỗi người đi đến Hàm Hương lâu đều mang theo ngọn lửa nóng trong lòng. Bọn họ muốn tìm một người hồng nhan tri kỷ đàm đạo nhân sinh, cảm thụ mị lực của nghệ thuật.

“Hôm nay vô sự, gánh hát nghe hát.”

Có người đang hát vang không kiêng dè.

Mọi người nhìn lại theo tiếng, nhìn thấy một người trung niên mặc quần áo mộc mạc, ôm một vò rượu uống say ngất ngưởng, lung la lung lay đi hướng Hàm Hương lâu, miệng không ngừng lẩm bẩm.

Hán tử say đi đến trước cửa lớn, đang định tiến vào bên trong.

“Sao con hàng này lại đến nữa thế?”

Tú bà liếc mắt nhìn thấy hán tử say, nhất thời giận không chỗ phát tiết, trên mặt hiện lên vẻ chán ghét rõ ràng, lập tức phất tay lụa với hai hộ vệ.

Hai hộ vệ nọ ngầm hiểu, đi qua, không nói nhiều lời, dựng hán tử say nghèo kiết hủ lậu kia lên ném gã vào trong khe cống bên đường.

Cái kia hán tử say bị đông cứng khẽ run rẩy, tỉnh rượu ba phần, liên tục không ngừng leo ra rãnh nước bẩn, chật vật đến cực điểm.

“Ha ha ha...”

Người xung quanh chỉ trỏ về phía gã, tùy ý cười nhạo.

Hán tử say quỳ rạp trên mặt đất, ngửa đầu nhìn lên lầu ba, sau đó phun ra một bãi nước miếng.

“Tố Nương, không ngờ cô cũng là một tên vong ân phụ nghĩa chết tiệt!”

Hán tử say chửi ầm lên, vẻ mặt oán độc.

Gã nằm trên mặt đất, khóc lóc om sòm lăn, ngửa mặt lên trời thét dài.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0