Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 250 - Chương 250: Tố Nương

Chương 250: Tố Nương Chương 250: Tố Nương

“Một đôi tay ngọc ngàn người gối, nửa điểm môi son vạn người nếm, a phi! Thấp hèn!”

Vừa đúng lúc này, Phương Tri Hành và Tế Cẩu đi ngang qua.

Tế Cẩu nhìn hán tử say kia, chán ghét lại khó ngửi, ghét bỏ nói: “Con hàng này là ai thế, lại dám ngang nhiên nhục mạ Tố Nương như vậy?”

Phương Tri Hành cũng không khỏi tò mò liếc hán tử say vài lần.

Lúc này, cậu nghe thấy trong đám người có người thở dài nói: “Gã ta tên Giang Hàn Lâm, là người đọc sách, người ta hay gọi Giang tú tài. Trước đây gã là chuyên môn viết khúc phổ sáng tác bài hát cho Tố Nương, &LTCan; Tràng Đoạn> chính là xuất từ bút tích của gã.”

Người còn lại kinh ngạc hỏi: “Vậy hẳn là gã đó rất có bản lãnh mới đúng, tại sao lại thành ra dáng vẻ quỷ quái này?”

Người nọ trả lời: “Tự làm thôi chứ sao! Ngươi xem hắn đi, tính tình xấu vô cùng, động một tí là tức giận, thích rượu như mạng, dùng tiền vô độ, hơn nữa gã cho rằng là gã đã làm cho Tố Nương nổi tiếng, thái độ đối với Tố Nương là ta cần ta cứ lấy, lấy mãi không chán.

Nếu muốn tiền thôi thì cũng cho qua, cố tình con hàng này không biết giữ ý tứ, vừa say cái là nói bậy, nói gã với Tố Nương khuynh mộ lẫn nhau, yêu nhau say đắm, đã sớm ngầm định chung thân rồi.

Kết quả, Tố Nương không thể nhịn được nữa, thực sự chịu không nổi gã, đuổi gã ra khỏi cửa.”

“Thì ra là vậy!”

“Hừ, chỉ là một thư sinh chơi chữ, vô dụng cực kỳ, gã lại tưởng mình hay lắm đấy.”

“Tố Nương cũng không may thật, đụng phải một tên tổ tông vô lại như vậy.”

“Ỷ vào tài năng, chạy ngông như sói, rơi vào kết cục như thế đúng thật là đáng đời!”

...

Mọi người bừng tỉnh, châm chọc khiêu khích không thôi.

Phương Tri Hành tùy ý nghe, cũng không để ý cho lắm, đi thẳng đến Hàm Hương lâu.

“Ui da, Phương đại gia, cuối cùng ngài cũng đến rồi.”

Tú bà vừa thấy Phương Tri Hành thì trên mặt lập tức cười tươi như hoa cúc, phải nói là nhiệt tình cực kỳ.

Phương Tri Hành gật đầu, đáp: “Làm phiền báo cho Tố Nương, ta phó ước đến rồi.”

Lúc nói chuyện, cậu cong ngón búng ra.

Một hạt đậu vàng bay đi.

Tú bà vội vàng giơ cao hai tay nhận lấy, nhất thời vui vẻ cực kỳ đến mức ngũ quan mơ hồ, kêu lên: “Đến ngay, Phương đại gia ngài chờ chút.”

Chỉ một lát sau...

Phương Tri Hành bước mười bậc thang, leo lên căn phòng bao xa hoa nhất lầu ba.

“Phương đại gia!”

Cô nương má lúm đồng tiền đứng ở cửa, vén áo thi lễ, cười ngọt ngào nói: “Mời ngài vào trong, Tố Nương đã đợi hồi lâu.”

Phương Tri Hành mỉm cười, thản nhiên đi vào.

Căn phòng bao này vẫn bố trí như cũ.

Một màn che thủy tinh chia phòng bao ra thành hai.

Phương Tri Hành vừa vào cửa, nhìn về phía màn che thủy tinh một cách tự nhiên.

Cô nương má lúm đồng tiền đi tới, xốc màn che thủy tinh lên, giơ tay làm tư thế xin mời và cười nói: “Mời vào trong.”

Khóe miệng Phương Tri Hành không khỏi nhếch lên.

Hồi tưởng lại lần đầu tiên cậu đến phòng bao này, chỉ có thể ngồi ở bên ngoài nghe Tố Nương đàn một khúc, người cũng không thấy một mặt.

Bây giờ lại có thể trực tiếp đi vào.

Đây đại khái là có ý khách quý rồi.

Phương Tri Hành đi qua màn che thủy tinh, lại vượt qua một bình phong sa mỏng hơi mờ.

Đập vào mắt là sàn nhà ngọc đàn hương, cuối cùng là một cửa sổ sáng ngời, đằng trước treo một lồng chim.

Chít chít ~

Trong lồng có một con chim thái bình nhỏ, đỉnh đầu màu vàng nâu, sau phần gối có màu đỏ tươi, cũng có lông rất dài vươn ra.

Con chim thái bình nhỏ này trông vô cùng thanh tú, kêu tới kêu lui ở trong lồng, vô cùng hoạt bát, tràn ngập linh tính.

Ở gần cửa sổ bày một chiếc bàn đặt đàn sát đất, hai bên mỗi bên có một lư hương đồng đỏ, đang lượn lờ mây khói.

Trên bàn đặt đàn có một chiếc đàn tiêu vĩ trắng ngần không tỳ vết.

Lúc này, ngay đằng sau bàn đặt đàn, một nữ tử tư thái thướt tha đứng đó.

Mặt cô hướng về cửa sổ, lưng đưa ra bên ngoài, để lại cho Phương Tri Hành một bóng lưng.

Trên bóng lưng do mái tóc dài như thác nước, eo thon dễ dàng ôm trọn, bờ mông cong cong, bắp đùi thon dài xinh đẹp tuyệt trần cấu thành.

Chỉ liếc mắt nhìn bóng lưng như vậy thôi đã khiến người ta miên man bất định, tràn đầy hàng vạn hàng nghìn loại tưởng tượng.

Cô nương má lúm đồng tiền chạy chậm đến bên cạnh bóng lưng, khẽ cười nói: “Chủ tử, Phương đại gia tới.”

Tiếng nói vừa dứt, bóng lưng chậm rãi quay người lại.

Phương Tri Hành khẽ ngẩng đầu, đồng tử không khỏi co rút lại.

Hiện ra ở trước mắt, thình lình là một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, sóng mắt dịu dàng, mũi ngọc thanh tú, môi anh đào cong cong, làn da trắng nõn nà, hai đầu lông mày nhộn nhạo ba phần thanh thuần bảy phần quyến rũ.

Cô mặc một bộ váy trắng thuần, trơn bóng như ngọc, tươi đẹp như quang.

“Phương đại gia, thiếp thân xin hành lễ với ngài.”

Tố Nương vén áo thi lễ, cười khẽ.

Nụ cười kia, khóe miệng khẽ nhếch, mặt mày cong cong, giống như đóa hoa anh đào nở rộ dưới ánh mặt trời, tựa như ảo mộng.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0