Chương 251: Tố Nương (2)
Chương 251: Tố Nương (2)
“Mẹ!”
Tế Cẩu nhìn Tố Nương, đưa ra đánh giá thẳng thắn nhất: “Cô nàng này thật dâm đãng!”
Phương Tri Hành giơ tay hờ, cười nói: “Nghe danh đã lâu, hôm nay may mắn được gặp dáng vẻ của Tố Nương, quả nhiên đúng như lời đồn.”
Tố Nương mỉm cười nói: “Mời Phương đại gia ngồi xuống uống ngụm trà trước, thiếp thân đánh một khúc nhạc cho ngài, thư giãn thể xác và tinh thần.”
Phương Tri Hành ngồi xuống, cô nương bưng nước đưa trà nóng đến, phối hợp nhấm nháp.
Tố Nương ngồi xuống trước bàn đặt đàn, hai tay lay động, nhẹ nhàng khảy móc.
Ngay sau đó, làn điệu uyển chuyển chảy xuôi giống như dòng suối nhỏ róc rách, khiến toàn thân người ta thả lỏng, tâm thần say sưa.
Không biết từ lúc nào mà Phương Tri Hành đã uống xong một ly trà, làn điệu cũng kết thúc ngay lúc này.
“Đàn hay!” Phương Tri Hành khen từ tận đáy lòng.
Tố Nương cười hỏi: “Phương đại gia hiểu nhạc à?”
Phương Tri Hành lắc đầu nói: “Chưa từng học qua, ta chỉ là một người thô kệch.”
“Ngài khiêm tốn!”
Tố Nương cười nói: “Ngài còn trẻ tuổi đã có thân thủ mạnh mẽ như vậy, tất nhiên là kỳ tài võ học đệ nhất, làm sao là người thô kệch được.”
Phương Tri Hành đáp: “Ở trước mặt Tố Nương, đám nam nhân thúi bọn ta đây đều là người thô kệch.”
Tố Nương không khỏi che miệng cười, sẵng giọng: “Thiếp thân cũng không dám nói Phương đại gia là nam nhân thúi.”
Phương Tri Hành cười ha ha nói: “Ban nãy cô không ngửi ta, làm sao biết ta không thúi?”
Tố Nương đứng lên, đi đến cười nói: “Chẳng phải ta ngửi là biết ngay à.”
Cô chậm rãi đến gần, gương mặt hơi hơi ửng đỏ.
Phương Tri Hành thuận thế vươn tay ôm cô vào lòng, sau đó bế lên đi hướng giường lớn.
Thấy thế, cô nương má lúm đồng tiền hơi đỏ mặt, vội vàng lui ra ngoài.
...
Một đêm qua đi.
Cho đến khi mặt trời lên cao lúc, Phương Tri Hành mới chậm rì rì rời khỏi Hàm Hương lâu.
Tế Cẩu trừng lớn đôi mắt chó, nhìn Phương Tri Hành đi ra khỏi phòng của Tố Nương, không nhịn được hỏi: “Mùi vị cô ả dâm đãng kia thế nào?”
Phương Tri Hành suy nghĩ một chút, cuối cùng dùng sở học suốt đời của mình, lấy một chữ để diễn tả.
“Mướt!”
Tế Cẩu nghe vậy, nhất thời nhe răng trợn mắt, vừa ước ao lại đố kỵ, la làng: “Thời buổi này, thật là cải trắng để cho heo gặm rồi.”
Phương Tri Hành cười ha ha nói: “Ban nãy mày còn gọi người ta là cô ả dâm đãng kia mà, lúc này lại thành cải trắng à.”
Tế Cẩu hừ một tiếng, khinh bỉ nói: “Con người mày chẳng có một tí theo đuổi gì cả, không phải chạy đến gánh hát chơi đùa thì chính là giao lưu với thục phụ bên ngoài, mày không thể tìm mấy nữ nhân thanh thuần sạch sẽ à?”
Phương Tri Hành khinh thường nói: “Mày đủ rồi đó, với bất kỳ một nào cô nương đứng đắn, mày không cưới người ta thì người ta sẽ giao thân trong sạch cho mày chắc?”
Tế Cẩu đắc ý nói: “Đó là trình độ tán gái của mày không đủ thôi, đổi thành tao, nửa là cưa đổ ngay, trong vòng 3 ngày chắc chắn sẽ lên giường.”
Phương Tri Hành cười nhạt nói: “Tán đổ thì sao chứ, có thể mướt mát hơn Tố Nương không hả?”
Tế Cẩu nhất thời không phản bác được.
Độ mượt của Tố Nương vượt quá sức tưởng tượng.
Đời trước tuy nó có bạn bè khắp nơi nhưng chưa gặp được nữ nhân nào có cấp bậc hoa khôi.
Điều này tương đương với điểm mạnh mà nó đã từng lấy làm kiêu ngạo vì hơn được Phương Tri Hành, ở kiếp này lại bị cậu vượt qua.
“Má nó!”
Tế Cẩu không khỏi buồn bực.
Không lâu sau, một người một chó trở về biệt viện nha môn.
Phương Tri Hành tắm rửa một phen, thay một thân quần áo mới rồi lại ra khỏi cửa.
Tế Cẩu theo sau hỏi: “Đi đâu thế?”
Phương Tri Hành đáp: “Đúc Binh đường.”
Tế Cẩu nhắc nhở: “Mày hại Hứa Đại Trí, khiến Đúc Binh đường tổn thất một viên đại tướng, người ta chưa chắc đã hoan nghênh mày.”
Phương Tri Hành cười lạnh nói: “Không chào đón ta thì thế nào, ai có thể đỡ nổi ta?”
Tế Cẩu nghĩ lại thì thấy cũng đúng.
Thực lực làm đầu.
Lấy thực lực của Phương Tri Hành bây giờ, trên dưới khắp Đúc Binh đường có ai dám bất kính với cậu ta?
Nghĩ tới đây, Tế Cẩu đột nhiên giật mình một cái, nhắc nhở: “Mặc kệ thế nào mày vẫn phải cẩn thận một chút, có thể đường chủ Lư An Phủ sẽ gây bất lợi cho mày đấy.”
Ánh mắt Phương Tri Hành sáng ngời, kinh ngạc nói: “Ha, mày thế mà lại nghĩ đến mức này luôn, tao phải khen ngợi mày mới được.”
“A, mày cũng nghĩ đến à?” Tế Cẩu nhất thời xấu hổ.
Phương Tri Hành cười nói: “Dựa theo quy củ của Thiết Sơn môn là cho phép tranh đoạt vị trí đường chủ.
Chỉ cần mày có thực lực khiêu chiến và đánh bại bất kỳ một vị đường chủ nào, vậy thì mày có tư cách trở thành đường chủ mới.
Lư An Phủ giữ kín như bưng với quy củ này, trước đó khi hắn nhắc đến Trình Thiên n, cũng bởi vì Trình Thiên n có khả năng khiêu chiến hắn nên hắn cực kỳ cảnh giác với Trình Thiên n.”
Phương Tri Hành nghiêng đầu nhìn Tế Cẩu: “Sau khi ta để lộ thực lực Nhất Cầm cảnh, chỉ sợ Lư An Phủ sẽ ăn không ngon ngủ không yên, như đứng đống lửa, như ngồi đống than, quan hệ của tao với hắn ta vĩnh viễn khó có khả năng trở lại như trước.”