Chương 252: Tố Nương (3)
Chương 252: Tố Nương (3)
Tế Cẩu vạn lời: “Vậy mày còn đi Đúc Binh đường làm gì, cố ý kích thích Lư An Phủ, hay là cố ý khiêu khích hắn ta?”
Phương Tri Hành lắc đầu nói: “Tao không có hứng thú với vị trí đường chủ, có chức vị giáo đầu Cung Binh này là đủ rồi, không cần phải quá tham. Tao đi Đúc Binh đường, đương nhiên là vì công pháp bên trong Tuyên Võ các.”
Tế Cẩu chợt bừng tỉnh.
Cũng đúng, ngoại trừ công pháp ra, bên trong Đúc Binh đường cũng không có cái gì khác đáng giá cho Phương Tri Hành để ý.
Một người một chó xuyên phố qua hẻm, rất nhanh đã đi đến Đúc Binh đường.
“Chào Phương hương chủ!”
“Bái kiến Phương hương chủ!”
Người trong Đúc Binh đường vừa thấy Phương Tri Hành thì đều toát ra vẻ kính nể cúng bái. Cả đám tranh nhau thi lễ, cung kính cực kỳ.
“Ừm, các ngươi đi làm việc đi.”
Phương Tri Hành gật đầu làm lễ, thấy người thì lộ ra ba phần cười.
“Ồ, là Phương hương chủ đấy à?”
Đột nhiên, đằng trước truyền đến một tiếng cười tục tằng.
Phương Tri Hành nghiêng đầu nhìn lại, dừng bước chắp tay nói: “Diệp hương chủ.”
Người tới chính là “Thiết Trảo” Diệp Hằng Xương, Phương Tri Hành không quen thuộc với hắn lắm, gần như là chưa tiếp xúc bao giờ.
Vẻ mặt Diệp Hằng Xương tươi cười, hơi cúi đầu, cười nói với thái độ rất khiêm tốn: “Ta đang định đi tìm đường chủ báo cáo tình huống đây, không ngờ lại gặp được ngài ở nơi này.”
Phương Tri Hành nghe thấy trên người hắn có mùi thuốc, không khỏi hỏi: “Ban nãy ngài trở về từ y quán à?”
Diệp Hằng Xương gật đầu nói: “Ta canh giữ ở y quán một đêm, vừa trở về, còn chưa kịp ăn sáng nữa.”
Phương Tri Hành hiểu rõ, dò hỏi: “Hứa hương chủ như thế nào? Ngày hôm qua ta hẳn là không hạ tử thủ.”
Cậu vừa nói ra lời này!
Tế Cẩu không khỏi trợn trắng mắt.
Khóe miệng Diệp Hằng Xương cũng hơi giật giật, chần chờ nói: “Hứa hương chủ thì không chết, chẳng qua là tình huống của hắn không tốt lắm.”
Thần sắc Phương Tri Hành nghiêm lại, mặt lộ vẻ lo lắng nói: “Sao lại không tốt lắm?”
Diệp Hằng Xương than thở: “Sau khi Hứa hương chủ bị đưa đến y quán, trải qua một phen cứu giúp, thương thế nhánh chóng ổn định lại, người cũng đã tỉnh. Đại phu phán đoán, thương thế của hắn không đặc biệt nghiêm trọng, hẳn là có hy vọng khôi phục.
Thế nhưng, không biết tại sao mà sáng hôm nay vừa tỉnh dậy, Hứa hương chủ đột nhiên la to, nói hắn không nhìn thấy, hai con mắt hình như bị mù.”
Vẻ mặt Phương Tri Hành hoàn toàn thay đổi, giật mình không thôi, tặc lưỡi nói: “Tại sao lại thế?”
Diệp Hằng Xương cạn lời, nhún vai nói: “Đại phu cũng tạm thời không tra ra mầm bệnh, bó tay hết cách.”
Phương Tri Hành ngửa mặt lên trời thở dài nói: “Hy vọng ông trời phù hộ Hứa hương chủ, chúc hắn người tốt tự có trời giúp, sớm ngày khỏe lại vậy.”
Da mặt Diệp Hằng Xương co lại mấy cái, sau đó nói: “Vậy ta đi trước một bước, ngài tiếp tục việc của mình đi.”
Phương Tri Hành chắp tay.
Hai người nhanh chóng tách ra.
Tế Cẩu không nhịn được càu nhàu: “Ai cũng biết Hứa Đại Trí là bị mày đả thương, tại sao mày còn muốn giả vờ vô tội? Có nhất thiết phải làm thế không?”
Phương Tri Hành cười nhạo: “Mày biết cái gì, cái này gọi là đánh lừa dư luận!
Cũng bởi vì tất cả mọi người biết Hứa Đại Trí là tao đả thương, mà tao cũng hoàn toàn không cần phải nói xạo.
Thế nhưng tao cố tình không thừa nhận việc hắn bị mù là do tao làm hại, vậy người khác cũng không dám hoàn toàn khẳng định chuyện đó là do tao làm.”
Tế Cẩu ngớ người hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Chỉ cần tao không thừa nhận, người khác sẽ hoài nghi có thể là Hứa Đại Trí bị những người khác làm hại.”
Phương Tri Hành cười nói: “Kể từ đó, sẽ không ai có thể nhanh chóng phân tích ra tao thi triển võ công gì để phế bỏ Hứa Đại Trí. Điều này có lợi cho viêc ẩn giấu lá bài tẩy của tao.”
Tế Cẩu không khỏi im lặng.
Tuy “Thất Sát Tuyệt Độc “ nổi tiếng hung hãn, nhưng sát chiêu này cần tu luyện Thất Sát Chưởng đến cảnh giới viên mãn lần thứ ba, đồng thời thức tỉnh kỹ năng bộc phát mới có thể thu được.
Người khác không biết Phương Tri Hành tu luyện Thất Sát Chưởng, càng khó có thể đoán ra Hứa Đại Trí đã trúng Thất Sát Tuyệt Độc.
Cho dù như thế, Phương Tri Hành vẫn muốn đánh lừa dư luận, làm đủ thủ đoạn lừa dối.
Không bao lâu sau, Phương Tri Hành và Tế Cẩu đi đến Tuyên Võ các, không hề chần chờ đi thẳng vào trong mật thất.
“Ầy, cuối cùng cũng trở về rồi!”
Phương Tri Hành nhìn bí tịch võ công trên bốn cái giá, cảm thấy vô cùng thân thiết từ tận đáy lòng.
Bí tịch võ công là thứ cơ mật quan trọng của thế giới này, cũng là cầu thang giúp cho Phương Tri Hành có thể liên tục trở nên mạnh mẽ.
Vì để trở lại căn mật thất này và lấy được bí tịch võ công, Phương Tri Hành không thể không lưu lạc ở bên ngoài cả một tháng.
Lúc này, Phương Tri Hành hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy đặt mình giữa từng môn bí tịch võ công thú vị làm toàn thân khắp người đều thoải mái cực kỳ.