Chương 257: Trong rọ (2)
Chương 257: Trong rọ (2)
Đinh Chí Cương lo lắng trong lòng, ngẩng đầu nhìn xung quanh, bỗng nhiên quay sang Phương Tri Hành cười hỏi: “Lão đệ, ngươi có ý tưởng gì hay ho không?”
Phương Tri Hành hỏi ngược lại: “Trước đó mọi người xử lý Hắc Họa như thế nào vậy, có chương trình nào tương đối tốt không?”
Đinh Chí Cương giơ tay lên làm ra động tác cắt cổ, than thở: “Căn bản là giết toàn bộ.”
Ôn Ngọc Đông nói bổ sung: “Tuy phương pháp này có chút tàn nhẫn nhưng vô cùng có tác dụng, có thể nhanh chóng ép yêu ma hiện thân.”
Phương Tri Hành hiểu rõ, dò hỏi: “Ngoại trừ biện pháp này ra thì sao, triều đình có thể yên ổn thống trị thiên hạ, hẳn là nắm giữ một ít bí thuật chứ hả.
Ví dụ như pháp môn có thể nhanh chóng tra xét ra ai là yêu ma từ trong đám người?”
Đinh Chí Cương cười khổ trả lời: “Bản lĩnh xuất chúng của yêu ma chính là biến hóa thành người. Kỹ năng chúng nó am hiểu nhất chính là ẩn giấu trong đám người.
Nếu như triều đình có cách giải quyết vấn đề khó khăn này thì đương nhiên yêu ma không đáng để lo nữa, chúng ta cũng căn bản không cần hưng sư động chúng như thế này.”
Phương Tri Hành nhất thời không nói gì, hóa ra triều đình cũng bó tay với yêu ma à.
Vừa xuất hiện yêu ma, biện pháp triều đình có thể áp dụng chính là giết, giết, giết!
Giống như thao tác cắt bỏ tế bào ung thu vậy, cắt bỏ ổ bệnh cùng với một tảng lớn thịt xung quanh, thà giết lầm chớ không bỏ sót.
So sánh như vậy, Phương Tri Hành cảm thấy triều đình còn không bằng Vân Tâm đại sư và hai phu thê Phong Quang Nghĩa nữa. Rõ ràng hai phu thê kia càng thêm chuyên nghiệp hơn ít.
“Có lẽ, ta có một cách.”
Đột nhiên, Lữ Bội Bội mở miệng.
Mọi người cùng quay sang nhìn cô, mặt lộ vẻ vẻ chờ mong.
Lữ Bội Bội hơi im lặng, nghiêm túc nói: “Nếu yêu ma thích ăn người như vậy, nhất là ở lúc đói bụng, chúng nó thậm chí không thể khống chế thú tính của mình.
Cho nên ý nghĩ của ta là, chúng ta có thể bắt một ít tử tù đến tiến hành câu cá.”
Đinh Chí Cương cau mày, suy nghĩ một chút hỏi: “Câu cá thế nào? Yêu ma cũng không phải đồ ngu, chúng nó sẽ không dễ dàng bị lừa như vậy đâu.”
Lữ Bội Bội cười nói: “Chia làm ba bước đi.”
“Bước đầu tiên, sau khi chúng ta đến trấn Tam Xá thì gieo rắc tin tức trước, nói là phải xử tử một nhóm tử tù.
Bước thứ hai, chúng ta xử tử mấy tên tù phạm trước mặt mọi người, sau đó vứt bỏ thi thể của bọn họ ở bãi tha ma bên ngoài trấn.
Bước thứ ba, chúng ta mai phục ở gần bãi tha ma, chờ yêu ma đến đó kiếm ăn.”
Đinh Chí Cương chợt bừng tỉnh, hỏi: “Mọi người cảm thấy thế nào?”
Ôn Ngọc Đông lắc đầu nói: “Không được lắm, yêu ma chưa chắc sẽ chạy đến ăn thi thể.”
Lữ Bội Bội bèn nói tiếp: “Vậy cũng đơn giản, chỉ cần chúng ta lộ mặt, làm ra dáng vẻ muốn nghiêm túc điều tra án kiện mất tích, yêu ma chịu áp lực, chắc chắn sẽ không dám tiếp tục giết người để ăn nữa, vậy nó chỉ có thể đi ăn thi thể thôi.”
Ôn Ngọc Đông phản bác: “Làm như vậy, có khả năng sẽ hù dọa yêu ma bỏ chạy.”
Lữ Bội Bội cười ha ha nói: “Tuy ta chưa giết yêu ma bao giờ, nhưng ta nhiều lần nghe người ta nhắc đến một ít tập tính của yêu ma.
Ví dụ yêu ma giống như dị thú, có ý thức lãnh địa mãnh liệt, một khi chúng nó bắt đầu kiếm ăn ở một địa phương nào đó, trước khi ăn no nó tuyệt đối sẽ không dễ dàng rời đi, không phải sao?”
Ôn Ngọc Đông vẫn phản bác: “Tuy nói như vậy nhưng mọi chuyện không có cái nào là chắc chắn.”
Lữ Bội Bội tặc lưỡi nói: “Cái này không được, cái kia cũng không được, ngươi đang cố ý tranh cãi với ta hay là ngươi có ý kiến nào tốt hơn thế?”
Ôn Ngọc Đông lạnh mặt nói: “Ta không có ý tứ gì khác, bàn bạc mà thôi.”
Đinh Chí Cương bèn nói: “Tất cả mọi người đều muốn tiêu diệt yêu ma, tiếp thu ý kiến quần chúng là chuyện tốt.
Như vậy đi, dù sao trong lúc nhất thời chúng ta cũng không nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn, không bằng dựa theo biện pháp của Lữ hương chủ thử một lần?”
La Khắc Chiêu rốt cuộc mở miệng lần nữa: “Nếu như biện pháp này không thể thực hiện được thì sao?”
“Cái này...”
Đinh Chí Cương cười khổ nói: “Nếu như hành động thất bại, tất cả đều do nhị công tử làm chủ.”
La Khắc Chiêu lập tức chuyển hướng Phương Tri Hành, mặt không thay đổi hỏi: “Ngươi thì sao?”
Phương Tri Hành lập tức đáp: “Ti chức dốc hết sức ủng hộ nhị công tử.”
“Tốt!”
La Khắc Chiêu hài lòng mỉm cười, cái gã muốn đúng là hoàn toàn chấp chưởng quyền sanh sát.
Sau đó, mọi người thảo luận từng chi tiết hành động cụ thể của kế hoạch này.
Trong lúc không để ý, bọn họ đi đến một trạm nghỉ chân cách trấn Tam Xá khoảng mười dặm h.
Lý chính đại nhân của trấn Tam Xá - La Sĩ Hiển đã chờ đợi ở trạm nghỉ chân từ lâu.
Có điều La Sĩ Hiển này là một ông lão để râu hoa râm, già cả tầm bảy tám mươi tuổi, hàm răng đều rụng sạch rồi, lúc đi đường còn run run rẩy rẩy, nói chuyện còn cứ ngắt quãng.