Chương 256: Trong rọ
Chương 256: Trong rọ
La Khắc Chiêu mím môi đáp: “Hài nhi hiểu rồi, hài nhi nhất định sẽ không làm nhục sứ mệnh.”
La Bồi Vân gật đầu: “Sự tình khẩn cấp, các ngươi mau chóng xuất phát.”
“Rõ!”
Mọi người cùng lên tiếng đáp lại, sau đó đi ra khỏi thư phòng, đều tự bận rộn.
Phương Tri Hành đi võ đài, phân phó ba trăm Cung Binh lập tức sửa soạn trang bị.
Bên phía La Khắc Chiêu càng thêm bận rộn, Bộ Binh của gã không chỉ cần chuẩn bị trang bị mà còn phải chuẩn bị mấy thứ như lương thảo, dược vật.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ nha huyện bận rộn, náo loạn không gì sánh được.
Khoảng hai tiếng sau, tất cả cuối cùng cũng chuẩn bị ổn thỏa.
Bảy trăm Bộ Binh, ba trăm Cung Binh, năm mươi nha dịch.
Mặt khác, Đúc Binh đường cũng phái một ít nhân thủ qua đây chi viện.
Do ‘Tiểu Thốn Kình’ Lữ Bội Bội hương chủ mang theo ba mươi võ giả Quán Lực cảnh cấu thành.
Trận chiến này không nhỏ!
Nhiều nhân thủ chuẩn bị xuất phát như vậy đủ để khiến cho toàn thành oanh động, một mảnh xôn xao.
Cứ như vậy, đoàn người trùng trùng điệp điệp xuất phát, nhanh chóng ra khỏi thành trong tình huống cố gắng không tạo ra rối loạn quá lớn.
Đại quân ngựa không dừng vó, lao về phía trước với tốc độ cực nhanh.
Trên đường tiến lên...
Phương Tri Hành, Đinh Chí Cương, La Khắc Chiêu, Ôn Ngọc Đông, Lữ Bội Bội, toàn bộ năm người chen chúc trong một chiếc xe ngựa.
Cũng không phải bọn họ thích chen chúc chung một chỗ.
Hết cách rồi.
Bởi vì khản cấp nên ai nấy đều vội vã, bọn họ không có nhiều thời gian thương lượng đối sách, chỉ có thể vừa lên đường vừa lên kế hoạch.
Dù sao mục tiêu bọn họ muốn săn giết là yêu ma đáng sợ, không phải các loại hàng thông thường như tội phạm truy nã.
Trên mặt La Khắc Chiêu không có quá nhiều biểu cảm, nhìn mọi người hỏi: “Ngoại trừ ta và Đinh tổng bộ đầu ra, các ngươi có kinh nghiệm săn giết yêu ma không?”
Lữ Bội Bội hơi cúi đầu, thái độ kính cẩn, thành thật trả lời: “Thiếp thân không có, cho đến nay đều chưa gặp phải yêu ma bao giờ. Có điều ta từng nghe mấy vị bằng hữu nói chuyện về yêu ma, có sự hiểu biết nhất định.”
Sau đó Phương Tri Hành gật đầu đáp: “Ta từng trải qua một lần, tuy ta không tiếp xúc gần gũi yêu ma nhưng cũng tính là từng tham dự săn giết đi.”
La Khắc Chiêu ồ một tiếng, có chút bất ngờ, tò mò hỏi “Ngươi giết chết con yêu ma kia bằng cách nào thế? Sẽ không để cho nó chạy đấy chứ?”
Phương Tri Hành bình tĩnh đáp lời: “Ta và mấy vị bằng hữu dụ dỗ bách tính toàn thôn vào trong một hầm mỏ để bắt ba ba trong rọ. Sau khi con yêu ma kia bại lộ thì bị bọn ta liên thủ giết chết.”
“Ừm, bắt ba ba trong rọ, coi như cũng được.”
La Khắc Chiêu không mặn không nhạt bình luận một câu.
Sau đó gã lấy một tờ bản đồ và mở ra ở trước mặt mọi người, chỉ vào vị trí của trấn Tam Xà tỉ mỉ nói:
“Trấn Tam Xà có tên như vậy bởi vì ba nhánh sông đổ vào, toàn bộ thôn trấn bị từng con sông vắt ngang qua, đường thủy rắc rối phức tạp, với cả bốn phía không núi cao làm tấm chắn thiên nhiên.
Với hoàn cảnh địa lý như vậy, yêu ma ẩn núp trong đó, muốn bắt ba ba trong rọ gần như là không cách nào hoàn thành.”
Phương Tri Hành cũng đã nhìn ra, trấn Tam Xá này có chút giống như Venezia trên biển vậy ấy.
Đinh Chí Cương gật đầu nói: “Lúc ta âm thầm điều tra ở trấn Tam Xá đã phát hiện ra vấn đề này.
Muốn bao vây trấn Tam Xá không chỉ cần ngăn chặn tất cả đường bộ, mà còn phải chặt đứt tất cả đường thủy.
Muốn làm được chuyện như vậy cần ít nhất 5000 nhân mã.
Đối với chúng ta, đây gần như là nhiệm vụ không thể hoàn thành.
Càng bết bát hơn là ngộ nhỡ con yêu ma kia có thể lặn xuống nước hoặc phi hành, vậy cho dù chúng ta thành công bao vây trấn Tam Xá thì cũng không có chút ý nghĩa nào.”
La Khắc Chiêu nghe vậy, lập tức buông tay nói: “Cho nên ban nãy ta cũng đã nói rồi đấy, dứt khoát giết hết cho xong hết mọi chuyện.”
Nói hồi lâu mà người này vẫn còn muốn thanh trừng toàn bộ, hóa ra là coi lời nói của phụ thân gã như gió thoảng bên tai à.
Đinh Chí Cương không khỏi cười khổ nói: “Đại nhân đã có lệnh rồi, chúng ta phải nghĩ biện pháp giữ được trấn Tam Xá.”
La Khắc Chiêu dường như đang chờ những lời này, tiếp lời ngay: “Tốt lắm, các ngươi có chủ ý tốt gì thì cứ thử một lần, ta sẽ toàn lực ủng hộ, nhưng ta cũng nói trước.
Nếu như phương pháp của các ngươi thất bại, hơn nữa ngộ nhỡ cuối cùng vẫn khiến con yêu ma kia chạy thoát, cái tội này ta không gánh đâu đấy.”
Nói xong, La Khắc Chiêu khoanh hai tay trước ngực, dựa lưng ra đằng sau, mắt lạnh nhìn mọi người.
Sắc mặt Đinh Chí Cương không khỏi khó coi, thái độ của La Khắc Chiêu tiêu cực, cố tình gã là con trai của huyện lệnh đại nhân, chửi không được nói cũng không xong.
Nhỡ đâu làm hỏng chuyện, vô cùng có khả năng La Khắc Chiêu sẽ đẩy hắn ra để chịu trách nhiệm.