Chương 260: Yêu ma
Chương 260: Yêu ma
Thấy vậy, Đinh Chí Cương tặc lưỡi nói: “Khả năng biến hóa của yêu ma đúng là rất thần kỳ, bất luận nhìn bao nhiêu lần, ta vẫn không thể nào tin nổi.”
Nam nhân khôi ngô bình tĩnh đáp lại với giọng nói trầm thấp: “Ta không phải yêu ma, ta là con người.”
Sắc mặt Đinh Chí Cương tối sầm, lạnh lùng nói: “Người sẽ ăn thịt người à? Chỉ có yêu mà mới suốt ngày nghĩ đến việc ăn thịt người thôi.”
Nam nhân khôi ngô bật cười nói: “Dường như ngươi chưa từng chịu cảnh đói khát bao giờ, ngươi cũng chưa từng thấy qua cảnh người ăn thịt người nhưng ta thấy rồi.”
Đinh Chí Cương nhớ ra gì đó lập tức không thể phản bác lại, cả giận nói: “Chỉ là yêu ma mà miệng lưỡi cũng sắc bén thật.”
Đinh Chí Cương không nói nhảm nữa, rút đao ra khỏi vỏ, phi thân phóng về phía yêu ma, một đao tế ra.
Lưỡi đao như mặt trăng, ánh sáng lạnh chiếu vào người.
Nam nhân khôi ngô cười lạnh lùng, mũi chân cắm vào trong đất rồi nhấc lên.
Soạt~
Cả đám bụi đất bay lên, tung tóe trước mặt Đinh Chí Cương.
Đinh Chí Cương giật mình, nhanh chóng đưa tay trái lên che trước mặt, đồng thời thay đổi chiêu thức.
Nhưng bước chân của nam nhân khôi ngô thay đổi, thân hình thoắt một cái tới bên cạnh Đinh Chí Cương, nhấc chân tung một cú đá ngang.
Vụt!
Đinh Chí Cương tê cả da đầu, dựa vào kinh nghiệm và ý thức, trong nháy mắt hạ lưỡi đao xuống ngắn trên lưng.
Bốp!
Một tiếng vang trầm, Đinh Chí Cương bay chéo ra ngoài, tông vào một ngôi mộ rồi lật cả người lại, khiến ngôi mộ bị lật tung rơi xuống.
“Hóa ra ngươi chỉ là Đại Mãng cảnh hậu kỳ, ta còn cho rằng ngươi rất mạnh chứ.”
Nam nhân khôi ngô lạnh lùng chế giễu.
Đinh Chí Cương đứng lên, khắp người phủ đầy bụi đất, lắc lắc bàn tay phải đau nhức, nhặt trường đao đã rơi xuống, vẻ mặt dữ tợn.
“Yêu ma, chớ có kiêu ngạo!”
Thấy thế, Lữ Bội Bội lập tức lao ra trợ giúp Đinh Chí Cương.
Gần như cùng lúc, Ôn Ngọc Đông cũng chen lên, rút đao ra khỏi vỏ, tung ra liên hoàn trảm đẹp mắt.
Ba người đồng thời bao vây nam nhân khôi ngô.
“Kỹ năng bộc phát Vô Ảnh Thối!”
Nam nhân khôi ngô di chuyển lên xuống, lúc cao lúc thấp, thối pháp điêu luyện.
Trong lúc quét chân, trước mặt mọi người đều là một mảnh tàn ảnh.
“Đây là Vô Ảnh Thối!”
“Chẳng lẽ ngươi đã ăn “Vô Ảnh Thối” Mạnh Tòng Quang?”
Ba người Đinh Chí Cương thầm kinh hãi.
“Vô Ảnh Thối” Mạnh Tòng Quang là nhân vật giang hồ đã thành danh nhiều năm.
Người này trẻ trung khỏe mạnh, vào lúc độ tuổi phơi phới đã trở thành cao thủ Đại Mãng cảnh viên mãn hàng thật giá thật!
Thối pháp của Mạnh Tòng Quang vô cùng lợi hại, đôi Vô Ảnh Thối xuất thần nhập hóa, nhanh như ma quỷ, đá ngã lăn không biết bao nhiêu cao thủ.
Không thể ngờ rằng, tên yêu ma này lại có bản lĩnh ăn thịt Mạnh Tòng Quang.
“Haha, hóa ra các ngươi quen biết tên ngốc kia.”
Nam nhân khôi ngô đắc ý: “Đúng vậy, ta đã ăn thịt Mạnh Tòng Quang, ngoại trừ thối pháp khá ghê gớm ra thì không còn gì khác.”
Vẻ mặt Lữ Bội Bội lạnh lùng, cau mày nói: “Làm sao ngươi ăn được Mạnh Tòng Quang? Theo ta được biết, Mạnh Tòng Quang có một đệ đệ đã bị yêu ma hại chết, đáng lẽ hắn phải rất cẩn thận mới đúng chứ.”
Nam nhân khôi ngô cười lạnh: “Chỉ cần ta muốn tiếp cận một người thì sẽ có cách thôi.”
Trong lúc nói chuyện, chân hắn đá vào không trung và nhấp ba lần.
Lữ Bội Bội kêu lên đau đớn, hai tay đan chéo trước ngực, bay ngược ra ngoài.
Lưng cô rơi trên mặt đất và trượt đi.
Cũng may, cô thân to thể béo, cao lớn thô kệch, ngoại trừ hai cánh tay tê vì đau đớn thì không chịu vết thương chí mạng nào.
Nhưng một đòn này của nam nhân khôi ngô, lực đạo không hề nhẹ, Lữ Bội Bội bò dậy, khóe miệng chảy ra một tia ấm nóng.
Cô sờ lên miệng, lúc này mới ý thức được mình bị chảy máu.
“Phế vật!”
Bỗng nhiên, một tiếng hừ lạnh truyền đến.
La Khắc Chiêu dậm chân phi đến, ba người Lữ Bội Bội mãi mà chưa bắt được yêu ma, làm gã không thể nhìn nổi nữa.
Chỉ thấy La Khắc Chiêu vẫy tay, ra hiệu Đinh Chí Cương và Ôn Ngọ Đông mau cút ra xa chút.
Hai người nhìn nhau, đồng thời nhanh lùi lại.
Nam nhân khôi ngô dời tầm mắt, nhìn chằm chằm La Khắc Chiêu, biểu cảm tức thì ngưng trọng.
La Khắc Chiêu dậm chân, thân thể bộc phát xông đến, nhanh như một con báo săn, chớp mắt đã tới nơi.
Một tiếng keng vang lên, gã rút đao ra khỏi vỏ, lưỡi đao sượt qua cổ nam nhân khôi ngô.
Cùng lúc đó, gã và nam nhân khôi ngô lướt qua nhau.
Phụt!
Toàn thân nam nhân khôi ngô cứng đờ, cổ bị xé toạc, máu tươi ồ ạt trào ra.
Nhưng qua một hồi sau, cái đầu kia cũng không rơi xuống.
Một đao kia của La Khắc Chiêu trực tiếp cắt đứt toàn bộ cái cổ.
“Đau quá!”
Nam nhân khôi ngô đột nhiên lên tiếng, vết thương trên cổ bắt đầu khép miệng với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, rất nhanh không còn nhìn thấy chút dấu vết gì trên cổ nữa.
Thấy vậy, La Khắc Chiêu cười lạnh nói: “Ta có thể giết ngươi 1 lần thì cũng có thể giết ngươi cả ngàn lần, để xem thử ngươi có mấy cái mạng?”