Chương 263: Nuôi dưỡng
Chương 263: Nuôi dưỡng
Bách Túc Ngô Công vặn vẹo thân thể, oán độc nhìn Phương Tri Hành rồi chợt quay đầu nhào đến cắn.
Phương Tri Hành lạnh lùng cười. Cậu dùng tay bắt lấy trọng đao đeo sau lưng rồi lập tức giơ cao, hướng thẳng lên trời.
Con ngươi Bách Túc Ngô Công co rút. Trọng đao khổng lồ như thế, nhìn là biết ngay rất nguy hiểm.
Bản năng khiến nó cảm thấy sợ hãi, thế tấn công lập tức tan biến, rụt đầu lại.
Nhưng Phương Tri Hành vẫn không buông tha. Cơ thể cậu bỗng hóa thành một sợi tơ máu, chỉ lắc mình một cái đã dịch chuyển đến bên cạnh Bách Túc Ngô Công.
Thính Phong đao bất ngờ chém xuống!
Phụt!
Chất lỏng màu xanh biếc phun lên cao, phần thắt lưng Bách Túc Ngô Công bị chém đứt, đầu thân chia làm hai nửa. Ngay sau đó, Phương Tri Hành dùng chân đá bay nửa thân sau của nó đi.
Rầm~
Nửa thân sau của Bách Túc Ngô Công rơi ngay trước mặt Đinh Chí Cương.
Đinh Chí Cương ngầm hiểu, vung trường đao chém thật mạnh vào nó.
“Á~”
Bách Túc Ngô Công rú lên thảm thiết, dầu thân quằn quại rồi rơi xuống rầm rầm.
Phương Tri Hành nhướng mày, phát hiện thân thể Bách Túc Ngô Công không có hiện tượng cấp tốc khép miệng vết thương.
“Xem ra không phải yêu ma nào cũng đều có năng lực ‘khép lại siêu tốc’.
Phương Tri Hành lập tức sáng tỏ.
Quái vật có lớp vỏ ngoài cứng rắn như rết thì vết thương chỉ có thể khép miệng với tốc độ bình thường.
Chỉ trong chớp mắt, Bách Túc Ngô Công bất ngờ dồn sức bò thật nhanh về phía trước. Nó liên tiếp vượt qua mấy chục ngôi mộ, phóng đến phía ngoài rừng rậm.
“Muốn chạy à?”
Tinh thần La Khắc Chiêu đại chấn, cơ bắp toàn thân phồng lên.
Xoạt!
Nương theo cơn gió mạnh thổi qua, toàn thân gã giống như tên phóng khỏi cung, chớp mắt đã xuất hiện trên lưng Bách Túc Ngô Công.
Thọc một đao vào thân nó!
Phập~
Bách Túc Ngô Công rít lên đau đớn. Nó thẹn quá hóa giận, quay đầu định cắn nhưng lại nhìn thấy Phương Tri Hành kéo trọng đao đáng sợ kia hùng hổ đuổi đến.
“Đáng chết!”
Ánh mắt Bách Túc Ngô Công toát ra oán độc nồng đậm, lập tức cắm đầu bỏ chạy thêm lần nữa.
“Giết!”
Ôn Ngọc Đông chặn ngay phía trước, đằng sau là Bộ Binh được trang bị đầy đủ võ trang.
Bộ Binh đã bố trí xong chướng ngại vật.
Những thanh trường mâu được cắm ngược trên mặt đất, mũi giáo sắc nhọn hướng thẳng lên trời.
Bách Túc Ngô Công vừa xông đến đã va thẳng vào trường mâu, phần bụng mềm mại ma sát với kim loại phát ra tiếng xẹt xẹt, phóng ra vô số tia lửa điện.
“Hỏng bét rồi!”
Bách Túc Ngô Công sốt ruột muốn chết, bị trường mâu cản trở nên tốc độ của nó đã chậm lại rất nhiều.
Đúng như dự đoán!
Phương Tri Hành đuổi theo. Cậu vung Thính Phong đao, chém liền hai nhát.
Xoẹt! Xoẹt!
Chỉ trong chớp mắt, Bách Túc Ngô Công đứt thành 3 đoạn!
Nhân cơ hội này, La Khắc Chiêu dồn sức vào hai chân khiến chúng như mọc rễ trên lưng Bách Túc Ngô Công rồi vung đao chém loạn.
Một lúc sau con rết khổng lồ chỉ còn lại nửa cái đầu, nằm gục trên một ngôi mộ.
“Ngươi, ngươi là ai?”
Bách Túc Ngô Công hằn học nhìn Phương Tri Hành, oán hận quát ầm lên: “Hôm nay, nếu không có ngươi thì ta sẽ không bị dồn đến đường chết!”
Phương Tri Hành hờ hững, chẳng quan tâm.
Thế nhưng La Khắc Chiêu nghe xong những lời này, trong lòng lại cảm thấy hơi khó chịu.
Bách Túc Ngô Công có hơn 100 cái mạng, ít nhất 80 cái trong đó là do gã lấy đi.
Kết quả con hàng này chỉ nhìn chằm chằm Phương Tri Hành gào thét mà không thèm đếm xỉa tới gã.
Mắng nhầm người hả mày?
La Khắc Chiêu càng nghĩ càng khó chịu. Gã bước lên phía trước, đâm một đao vào tròng mắt Bách Túc Ngô Công. Lưỡi đao kéo ngược lên, cái đầu lập tức bị bửa đôi.
Chỉ lát sau toàn thân Bách Túc Ngô Công đã từ từ héo khô, cuối cùng hóa thành tro bụi rải rác trong bãi tha ma, bay loạn theo cơn gió.
“Hahaha, chúng ta thắng rồi!”
“Chúng ta giết được yêu ma rồi, haha!”
Đám người không nhịn được, nhảy cẫng lên hoan hô, vui vẻ ra mặt.
Nói thật, loại yêu ma quái vật ăn thịt người này mang đến cảm giác áp bức quá lớn cho người bình thường. Nó còn khủng khiếp hơn cả dị thú.
Cho dù bọn họ là binh sĩ được huấn luyện nghiêm ngặt thì trong lòng cũng có điều lo sợ.
Tâm trạng La Khắc Chiêu cực kỳ vui vẻ. Gã nhảy lên một ngôi mộ, đứng trên cao vung cánh tay, hô to: “Chư vị huynh đệ vất vả rồi! Đi thôi, chúng ta đến trấn Tam Xá ăn mừng một trận ra trò nào!”
“Tốt quá!” Đám người lâng lâng, phấn khích.
Phương Tri Hành thấy vậy thì cau mày.
Rất nhanh sau đó, La Khắc Chiêu dẫn theo 700 Bộ Binh của gã nghênh ngang rời đi.
Đám người Đinh Chí Cương và Lữ Bội Bội cũng đi theo.
Phương Tri Hành lại đứng yên tại chỗ, không hề động đậy.
Tế Cẩu ngồi xổm bên cạnh, ngẩng đầu nhìn cậu.
“Mày chắc chứ?” Trên mặt Phương Tri Hành lộ ra vẻ kinh ngạc.
Tế Cẩu đáp lại: “Ừ, tao chắc chắn! Sau khi con yêu ma kia hiện nguyên hình, cái mùi trên người nó tao đã từng ngửi thấy rồi.”
Phương Tri Hành hỏi tiếp: “Ở đâu? Trên người ai?”