Chương 264: Nuôi dưỡng (2)
Chương 264: Nuôi dưỡng (2)
Tế Cẩu đáp: “Mày còn nhớ cái rương to đùng lão Tôn Cung Trường lúc nào cũng kè kè bên người không?”
Tôn Cung Trường, lại là lão ta!
Sắc mặt Phương Tri Hành lập tức thay đổi. Cậu nhớ lúc ở trên thuyền buôn Tế Cẩu đã cực kỳ để ý đến cái rương này, còn nói ngửi thấy mùi máu tươi toát ra từ trong đó, lại còn là máu người.
Nói cách khác, lúc đó vật sống trong cái rương chính là con Bách Túc Ngô Công này!
Tôn Cung Trường kết bạn với yêu ma à?!
Hay bản thân lão ta cũng là yêu ma?
Hoặc là…
Phương Tri Hành hít một hơi thật sâu. Cậu nghĩ đến đủ thứ chuyện, nét mặt cũng dần trở nên nghiêm trọng.
300 Cung Binh yên lặng chờ đợi.
Thật lâu sau, Hoàng Đại Thuận không nhịn được đành lên tiếng hỏi: “Đại nhân, chúng ta không đi ư?”
Phương Tri Hành lắc đầu nói: “Không, đêm nay các ngươi vẫn nghỉ ngơi ở bên ngoài đi. Đừng vào quấy rầy bách tính trên trấn.”
Đám người Hoàng Đại Thuận nhìn nhau, ai nấy đều như có điều suy nghĩ.
Nhưng mệnh lệnh chính là mệnh lệnh.
Chẳng người nào dám không phục tùng!
Lúc này Đinh Chí Cương và Lữ Bội Bội đã vòng trở lại, kinh ngạc hỏi: “Lão đệ, sao còn chưa đi?”
Phương Tri Hành trầm mặc đáp: “Ta nghi là trong trấn Tam Xá không chỉ có một con yêu ma đang ẩn nấp.”
Đinh Chí Cương và Lữ Bội Bội bốn mắt nhìn nhau, vừa kinh ngạc vừa khó hiểu.
Hai người nhất thời sững sờ, đứng im tại chỗ.
“Lão đệ!”
Đinh Chí Cương chớp mắt, vẻ mặt nghiêm túc, thận trọng hỏi: “Sao lại nói thế, đệ đừng hù dọa ta chứ?”
Lữ Bội Bội cũng cau mày nói: “Khả năng này không cao lắm. Yêu ma có ý thức lãnh địa cực mạnh, gần như không thể xuất hiện hai con trên cùng một vùng.”
Tất nhiên là Phương Tri Hành không thể đưa ra lời giải thích nào hợp tình hợp lý nên đành nói thẳng: “Bách Túc Ngô Công ăn hơn 100 người nhưng người mất tích trong trấn Tam Xá chỉ có mười mấy. Mọi người không cảm thấy kỳ lạ à?”
Đinh Chí Cương dang tay, nhún vai nói: “Có thể là nó ăn thịt người ở vùng khác.”
Phương Tri Hành hỏi lại: “Ăn ở đâu mới được? Nhiều người chết như thế, tại sao không có ai báo án?”
“Chuyện này…” Đinh Chí Cương không trả lời được.
Lữ Bội Bội nhướng mày, trầm ngâm nói: “Kể ra thì ta cũng cảm thấy hơi kỳ quái. Cách đây không lâu, ta còn nghe nói Vô Ảnh Thối - Mạnh Tòng Quang có hẹn quyết đấu với Quỷ Tiên Thối-Nhậm Nhất Mại.
Hai người này đều am hiểu thối công (loại võ công dùng chân là chính) . Đôi bên cùng phân cao thấp, chẳng ai phục ai nên hẹn nhau: 100 ngày sau quyết phân thắng bại.
(loại võ công dùng chân là chính)
Tính thời gian thì mới được nửa tháng thôi mà. Mạnh Tòng Quang đã bị giết từ lúc nào nhỉ?”
Phương Tri Hành vội nói: “Ta cũng chú ý đến một chi tiết: những người bị Bách Túc Ngô Công ăn thịt đều có gương mặt khá trẻ, đa số là nữ nhân và hài tử.”
Đinh Chí Cương cẩn thận nhớ lại thì thấy đúng là như vậy!
Hắn không khỏi cau mày, khó hiểu nói: “Ý của lão đệ là gì?”
Phương Tri Hành ngẫm nghĩ rồi nói: “Có lẽ Bách Túc Ngô Công còn có đồng bọn. Tên đồng bọn kia có thể là yêu ma nhưng cũng có thể là người.”
Đinh Chí Cương sợ đến đổi cả sắc mặt, tặc lưỡi nói: “Đệ nói là có người âm thầm nuôi dưỡng yêu ma?!”
Phương Tri Hành gật đầu nói: “Đồng bọn của yêu ma liên tục dùng tiền mua nữ nhân và hài tử về rồi ném cho nó ăn. Thế nên Bách Túc Ngô Công mới có cơ hội ăn đến 100 người mà không bị người ngoài phát hiện.”
Đinh Chí Cương và Lữ Bội Bội cảm thấy hít thở khó khăn hẳn, trong lòng vô cùng kinh hãi.
Nghĩ lại thì cũng đúng. Tình hình bây giờ hỗn loạn, mạng người vô cùng rẻ mạt. Mấy kẻ buôn bán nhân khẩu ngang nhiên hoạt động, chỉ cần tốn ít tiền là có thể mua được rất nhiều nữ nhân và hài tử.
Hơn nữa, cho dù bọn họ mất tích thì cũng chẳng mấy ai phác hiện hay để ý đến.
Lữ Bội Bội cảm thấy tê dại cả da đầu, sợ hãi nói: “Ai lại làm mấy chuyện thế này chứ? Hắn không sợ yêu ma kia cắn ngược lại mình à?”
Phương Tri Hành trầm ngâm nói: “Trước khi yêu ma mất khống chế cũng là người, mà là người thì sẽ có cha mẹ người thân.
Ta cho rằng trước khi yêu ma này mất khống chế thì người nhà hắn không hề ruồng rẫy, thậm chí là còn từng thử cứu nó. Hơn nữa, sau khi thất bại vẫn không chịu bỏ rơi, luôn âm thầm mua người nuôi dưỡng nó.”
Suy đoán này nói ra miễn cưỡng xem như hợp tình hợp lý.
Có vài vị phụ huynh cưng chiều con cái quá độ, dù hài tử trở nên hư đốn hay biến thành ác ma thì bọn họ vẫn yêu thương chúng sâu đậm. Sẵn lòng không từ thủ đoạn, thậm chí có thể làm ra bất cứ chuyện điên rồ nào.
Đinh Chí Cương hít một hơi thật sâu, nói: “Nếu nói như vậy thì đồng bọn của Bách Túc Ngô Công nhất định vẫn còn ở trong trấn Tam Xá.”
Lữ Bội Bội chần chừ nói: “Tuy là nói như vậy nhưng chúng ta phải làm thế nào mới tìm ra người kia?”
Đinh Chí Cương lo lắng, khó xử nói: “Có lẽ đối phương là người chứ không phải yêu ma, muốn tìm ra khó lại càng khó. Có khi hắn chính là người bản địa ở trấn Tam Xá…thế thì lại càng không thể nào tra ra được.”