Chương 265: Nuôi dưỡng (3)
Chương 265: Nuôi dưỡng (3)
Lữ Bội Bội nghĩ lại thì thấy cũng đúng. Cô lại nhìn về phía đám người La Khắc Chiêu đang nghênh ngang tiến vào trấn, lắc đầu nói: “La nhị công tử vừa tiến vào trấn, chắc chắn sẽ trắng trợn khoe khoang. Đối phương kiểu gì cũng nghe thấy tiếng gió, có lẽ sẽ ẩn núp càng sâu hoặc cũng có thể là bỏ trốn luôn rồi.”
Phương Tri Hành thở dài: “Trong tay ta không có chứng cứ xác thực, chỉ có một vài mối nghi ngờ, suy đoán. Với lại nhị công tử rất căm ghét ta nên cũng không tiện nói những suy nghĩ này với ngài ấy.”
Đinh Chí Cương tỏ vẻ vô cùng thấu hiểu. La Khắc Chiêu bảo thủ, vui giận gì cũng thể hiện hết trên mặt, nói với ngài ấy chỉ tổ phí công.
Ba người nhanh chóng ngầm hiểu ý nhau, chẳng ai tiến vào trấn Tam Xá.
Cùng lúc đó!
“Nhị công tử, hình như đám người Phương Tri Hành không đi theo.”
Ôn Ngọc Đông quay đầu nhìn, lông mày nhíu lại, trong lòng tràn đầy nghi ngờ.
Theo lý thì bọn họ đã tiêu diệt được yêu ma, chuyện vui thế này hẳn là phải ăn mừng một bữa linh đình mới đúng.
La Khắc Chiêu nhìn lại, mặt mũi lập tức tối sầm, tức đến nghiến răng nghiến lợi nói: “Được lắm! Ta có lòng tốt mời bọn chúng cùng đi ăn mừng, thế mà bọn chúng lại dám không đi?”
Một thủ hạ thừa cơ thêm dầu vào lửa, phụ họa theo: “Bọn họ quá kiêu ngạo, đúng là không hề nể mặt nhị công tử. Thế này rõ ràng là không để ngài vào mắt mà.”
La Khắc Chiêu thẹn quá hóa giận, cười nhạt nói: “Mặc kệ bọn họ. Đêm nay chúng ta cứ uống thật nhiều rượu, ăn thật nhiều thịt, chơi đùa thật nhiều nữ nhân, để cho bọn chúng nhìn mà thèm, tức muốn chết.
“Vâng!”
Một đám Bộ Binh không kìm nén được vui mừng, dương dương tự đắc phóng ra bộ pháp nhanh đến lục thân không nhận, tiến thẳng vào trấn Tam Xá .
Rất nhanh, bách tính trên trấn Tam Xá đều biết: kẻ cầm đầu những vụ án mất tích gần đây đã bị tiêu diệt.
Đương nhiên là nhà nhà người người đều trút được nỗi lo.
Tam di nương lập tức tuyên bố hủy bỏ giới nghiêm, toàn bộ thị trấn khôi phục lại sức sống bừng bừng như trước.
La Khắc Chiêu dẫn theo 700 Bộ Binh, đầu tiên là ngang nhiên ăn uống trong tửu lâu.
Sau đó rất nhiều Bộ Binh lại chạy đến thanh lâu kỹ viện chơi đùa.
Cũng có một số Bộ Binh không chịu là người ngoài cuộc, lang thang ngoài đường rồi lợi dụng men say xông vào mấy hộ gia đình, cướp đoạt chút của cải, vũ nhục mấy cô gái.
Đêm dần khuya…
Bên trong một ngõ sâu tối đen, 2 tên Bộ Binh bò dậy, vừa cười sung sướng vừa kéo quần lên.
Trên mặt đất là một cô nương đã ngất xỉu, máu chảy lênh láng.
“Đói chưa? Đi thôi, kiếm gì đấy ăn khuya.”
Hai tên Bộ Binh khoác vai nhau, vừa đi được mấy bước thì một tên trong đó chợt nói: “Đợi chút, ta đi xả lũ tí.”
Hắn nhìn trái ngó phải nhưng không tìm thấy cái nhà xí nào.
Tên Bộ Binh còn lại cười khẩy, nói: “Mẹ nó, uống cho lắm vào! Tìm nhà xí làm gì? Xả đại ra chỗ nào chả được.”
Tên Bộ Binh kia sững ra, lúc này mới kịp phản ứng lại rồi mặt quay vào tường đi tiểu.
Xong xuôi, hắn quay đầu lại thì bỗng ngây ngẩn cả người. Hắn đồng bọn của mình đang ôm chặt cổ, máu chảy ào ạt, tràn qua các kẽ ngón tay… sau ngã ngay đơ xuống mặt đất.
“Cái quái gì vậy?” Tên Bộ Binh kia sợ đến mặt mày tái mét.
Bống đâu từ trong bóng tối có một bàn tay to lớn vươn ra, tóm lấy cổ rồi ấn hắn đặt mông xuống đất.
Hắn cảm giác mặt đất không lạnh mà hơi ấm áp, hơi ẩm ướt…
Ngay sau đó, Bộ Binh ý thức được bản thân ngồi tê liệt trên nước tiểu của mình.
Bàn tay to kia sức lực kinh người, mặc cho hắn giãy giụa như thế nào đều không làm nên chuyện gì.
Rất nhanh hắn không còn sức lực, trên mặt đầy sợ hãi khôn cùng vô tận.
Nhưng bàn tay to này lại chậm rãi buông lỏng ra.
Thẳng đến lúc này, cuối cùng Bộ Binh đã thấy rõ chủ nhân của bàn tay to kia là một hắc y che mặt.
Hắc y che mặt nâng tay lên, một ngón tay ấn lên trán Bộ Binh, móng tay sắc nhọn đâm vào trong da thịt, máu tươi không ngừng chảy ra.
Hắc y che mặt mở miệng nói: “Chỉ cần ta dùng một chút lực, sọ não của ngươi sẽ vỡ vụn, chết chắc không nghi ngờ.”
Bộ Binh hoảng sợ nói: “Đại hiệp tha mạng, ta là Bộ Binh của nha huyện, ngươi giết ta, tội rất lớn.”
Hắc y che mặt cười lạnh nói: “Ta đã giết một người, giết thêm một người nữa có gì khác nhau?”
Bộ Binh nháy mắt cạn lời nghẹn họng.
“Thành thật trả lời vấn đề của ta, ta sẽ tha chết cho ngươi.”
Hắc y che mặt hỏi: “Nghe nói các ngươi giết yêu ma kia là thật à?”
“Đương nhiên, ta đích thân tham gia!”
“Làm sao các ngươi tìm được yêu ma, rồi làm sao giết chết hắn?”
Bộ Binh rủ rỉ nói, bởi vì hắn tận mắt nhìn thấy, miêu tả khá tỉ mỉ xác thực.
Hắc y che mặt trầm mặc một lát, giọng điệu âm u rất nhiều hỏi: “Vậy trước khi chết yêu ma có nói gì không?”
Bộ Binh nghĩ một lúc, trả lời: “Yêu ma kia luôn mắng Phương giáo đầu, dường như khá oán hận ngài ấy.”