Chương 266: Thù hận
Chương 266: Thù hận
Hai mắt hắc y che mặt hơi trừng lên, đáp: “Phương giáo đầu là người nào, tên là gì?”
“Phương Tri Hành!”
“Ừm??”
Hắc y che mặt ngẩn người, truy hỏi: “Phương Tri Hành đó trông như thế nào?”
Bộ Binh miêu tả đại khái.
“Không đến 20 tuổi, cao hơn chín thước...”
Hắc y che mặt trừng mắt nhìn, dường như hơi ngạc nhiên và không chắc chắn.
Nhưng giây tiếp theo, hắn nâng tay phải lên, hóa thành ưng trảo, bấu mạnh vào trên cổ Bộ Binh.
Chỉ một thoáng, trên cổ Bộ Binh hiện lên ba lỗ máu, máu tươi ào ào tràn ra.
Xì xì ~
Hắc y che mặt sử dụng cùng lúc hai tay, giống như dã thú xé rách bụng của Bộ Binh, móc trái tim của hắn.
Sau đó, hắc y che mặt không thèm nhìn thêm cái nào, xoay người rời đi, nhanh chóng biến mất trong bóng tối.
...
Đảo mắt tới ngày hôm sau.
Cốc cốc cốc!
Có người gõ cửa.
La Khắc Chiêu tỉnh lại từ trong ngủ mơ, trong ngực có một nữ nhân nép sát vào, không phải tam di nương thì còn ai.
“Ai đó?”
La Khắc Chiêu không kiên nhẫn hét.
Ôn Ngọc Đông đáp: “Nhị công tử, là ta, đã xảy ra chuyện rồi.”
La Khắc Chiêu đột nhiên bừng tỉnh, xốc chăn lên, kéo quần áo mặc vào.
Tam di nương cũng tỉnh lại. Cô vẫn cần mặt mũi nên nhanh chóng mặc quần áo, trốn vào buồng trong.
Không bao lâu, La Khắc Chiêu mở cửa ra, hỏi: “Chuyện gì?”
Ôn Ngọc Đông liền nói: “Có hai huynh đệ bị người ta giết, chết trong một ngõ nhỏ.”
Sắc mặt La Khắc Chiêu đột nhiên thay đổi, tức giận nói: “Cái gì, ai dám giết quan binh?”
Ôn Ngọc Đông lắc đầu nói: “Tạm thời còn chưa rõ ràng là xảy ra chuyện gì? Hiện trường còn một tiểu cô nương, theo cô ta kể, cô ta bị hai huynh đệ kia ức hiếp, nhưng cô ta không nhìn thấy là ai giết bọn họ.”
Mặt La Khắc Chiêu u ám, cắn răng.
Nếu là phụ thân La Bồi Vân biết được chuyện này, phỏng chừng lại là một trận răn dạy ập xuống đầu, mắng gã vô năng.
Sau khi im lặng một lúc lâu, La Khắc Chiêu trầm giọng nói: “Tùy tiện bắt mấy tên lưu manh giết chết, cứ nói hai huynh đệ kia chết do đánh nhau.”
Ôn Ngọc Đông nháy mắt hiểu được La Khắc Chiêu muốn khiêm tốn xử lý chuyện này, nhưng trong nhất thời Ôn Ngọc Đông không đáp lại.
La Khắc Chiêu thấy thế, kinh ngạc nói: “Làm sao vậy, có gì không ổn à?”
Ôn Ngọc Đông hạ giọng nói: “Trong đó một huynh đệ bị hại trạng thái chết thê thảm, bị mổ bụng, trái tim bị lấy đi, giống như gặp phải dã thú tấn công.”
Hô hấp của La Khắc Chiêu không khỏi ngưng trệ!
Ôn Ngọc Đông hơi trầm ngâm, chần chờ nói: “Nhị công tử, ta hoài nghi trên trấn Tam Xá , có khả năng còn có một yêu ma ẩn núp.”
Da mặt La Khắc Chiêu co giật, gấp giọng nói: “Còn một con? Không phải chứ, ở đâu ra nhiều yêu ma thế?”
Ôn Ngọc Đông buông tay nói: “Cũng có khả năng là người nào đó tạo hiện trường hung án giả, tạm thời nói không chính xác, nhưng ta nghĩ có lẽ đám người Phương Tri Hành biết gì đó.”
La Khắc Chiêu nhất thời sửng sốt.
Ôn Ngọc Đông thong thả nói: “Tối hôm qua đám người Phương Tri Hành không tiến vào trấn, ta hoài nghi có thể bọn họ nghi ngờ trên trấn ẩn chứa nguy hiểm, lúc này mới không đến.”
La Khắc Chiêu chớp mắt, trong nhất thời biểu cảm liên tiếp biến đổi, nổi giận đùng đùng nói: “Má nó chứ, bọn họ rõ ràng biết có nguy hiểm, vậy mà cũng không nhắc nhở chúng ta!”
Ôn Ngọc Đông liền nói: “Mặc kệ như thế nào, tốt nhất chúng ta mau rời khỏi nơi thị phi này rồi tính sau.”
La Khắc Chiêu ngầm đồng ý, nhưng gã nhìn trong phòng, hơi lưu luyến, chần chờ gật đầu nói: “Ừm, vậy ngươi lui ra trước đi.”
Ôn Ngọc Đông liền nói: “Vậy ta đi sắp xếp.”
La Khắc Chiêu lập tức xoay người đi vào trong phòng, nhìn thấy tam di nương đang ngồi trước bàn trang điểm, cầm lược chải đầu.
Tam di nương tràn đầy sức hấp dẫn, khiến người ta muốn ngừng mà không được.
La Khắc Chiêu đi qua, ôm lấy cô, bế cô về giường.
Ước chừng một giờ sau, Ôn Ngọc Đông vòng trở về.
La Khắc Chiêu lưu luyến từ trên giường đứng lên. Không bao lâu, gã dẫn binh của mình chậm rãi rời khỏi trấn Tam Xá .
Trong rừng cây ngoài thôn, đám người Phương Tri Hành đang ăn cơm.
La Khắc Chiêu nổi giận đùng đùng đi tới, nhìn Phương Tri Hành và Đinh Chí Cương, lạnh lùng nói: “Ta có hai huynh đệ tối hôm qua chết trong trấn.”
Phương Tri Hành và Đinh Chí Cương không khỏi nhìn nhau.
Lúc này, biểu cảm hai người khác nhau.
Trên mặt Phương Tri Hành hiện lên vẻ kinh ngạc.
Còn Đinh Chí Cương lại là vẻ mặt quả nhiên là như thế.
La Khắc Chiêu đoán ý qua lời nói và sắc mặt, lập tức nâng ngón tay chỉ vào mũi Đinh Chí Cương, chất vấn: “Có phải ngươi biết cái gì không?”
Trong lòng Đinh Chí Cương giật mình, cười khổ nói: “Sao ta có thể biết được gì chứ, tối hôm qua ta lại không đi đến trấn.”
La Khắc Chiêu trừng mắt nói: “Tại sao ngươi không đi?”
“Cái này à...” Đinh Chí Cương ấp úng.
Phương Tri Hành liền nói: “Nhị công tử ngài hiểu lầm rồi, sở dĩ bọn ta không đi đến trấn, là vì suy nghĩ cho ngài đó.”
La Khắc Chiêu nhíu mày nói: “Suy nghĩ cho ta? Có ý gì?”