Chương 270: Khâu ghép (2)
Chương 270: Khâu ghép (2)
Vù!
Còn chưa dứt lời, một mũi tên đã bắn ra, xuyên qua cửa lớn, chuẩn xác bắn trúng ấn đường của tam di nương.
Tam di nương ngửa mặt ngã xuống, ngay khi lưng của cô cách mặt đất mấy cm đột nhiên ngừng lại.
Cả người tam di nương mấp máy, cùng với trong cơ thể của cố truyền ra tiếng răng rắc cực kỳ ngắn ngủi, thân hình xinh đẹp nhanh chóng biến thành một thanh niên đầy lông ngực, thong thả đứng lên.
Phương Tri Hành thấy vậy, nhíu mày nói: “Từ tối hôm qua đến bây giờ, tổng cộng ngươi đã ăn mấy người?”
Tôn Cung Trường nhếch miệng nhe răng cười nói: “Ngươi không cảm thấy, làng trên xóm dưới quá yên tĩnh à?”
Phương Tri Hành hiểu được, lập tức lại kéo cung bắn tên.
Vù vù!
Ba mũi tên liên tục bắn ra!
Gần như đồng thời, trên người Tôn Cung Trường bỗng hiện ra lượng lớn sương mù màu xám, ào ạt khuếch tán ra.
Trong chớp mắt, cả người lão bị sương mù xám nuốt hết, mất đi bóng dáng.
Ba mũi tên nháy mắt bắn vào trong sương mù xám, giống như đá chìm đáy biển, không có chút phản hồi.
Phương Tri Hành thấy tình hình như vậy, bèn lui mạnh về phía sau.
Đột nhiên, cậu chú ý tới Hoàng Đại Thuận, còn ngây ngốc chờ ở cửa, lập tức hô: “Ngươi nhanh chóng đi thông báo cho ba người La Khắc Chiêu, Đinh Chí Cương và Lữ Bội Bội, cứ nói trong Bộ Binh ẩn núp yêu ma, kêu bọn họ cẩn thận một chút.”
“... à, vâng!”
Hoàng Đại Thuận giật mình, phục hồi tinh thần lại từ chấn động to lớn, xoay người, chạy đi.
Sương mù xám tràn ngập, nhanh chóng mở rộng đến phạm vi trăm mét, chậm rãi ngừng lại.
Phương Tri Hành điểm mũi chân, nhảy lên tường viện, giương cung chờ đợi.
Không bao lâu, sương mù xám chậm rãi biến mất, tầm nhìn lại rõ ràng.
Trong nháy mắt, đồng tử của Phương Tri Hành co rút dữ dội.
Chỉ thấy trong viện một quái vật khâu ghép hình dáng dữ tợn.
Hai chân nó đứng thẳng, cao gần 9m.
Cánh tay phải là một cái cánh sắt khổng lồ, mỗi một cọng lông đều giống như làm bằng sắt thép, lúc giương ra, không khác gì một lá cờ khổng lồ tung bay.
Cánh tay trái có ba xúc tu đan xen lại tạo thành, xúc tu vừa thô vừa dài, từ bả vai rơi thẳng xuống đất, không ngừng nhích tới nhích lui.
Quái vật khâu ghép còn mọc một cái đầu sưng to, đôi mắt rất nhỏ, khép lại thành một khe hở nhỏ, hai cái răng nanh mọc ra khỏi khóe miệng, niêm dịch giàn giụa.
Trên mặt và đỉnh đầu của nó trải rộng cục mụn, loại cục mụn trên người con cóc vô cùng xấu xí, vô cùng ghê tởm.
Tình cảnh này khiến kẻ khác không rét mà run.
“Đệt mọe, quái vật xúc tu!”
Tế Cẩu nhảy ra, trên mặt chó viết đầy chữ hiếu kỳ.
Nó có cảm tình khác biệt với xúc tu.
Trước kia Tế Cẩu có một người bạn gái, thường xuyên khen ngón tay nó cực kỳ linh hoạt, làm cô ta rất thoải mái, giống như một quái vật xúc tu.
Vù!
Một mũi tên bắn ra
Phương Tri Hành ra tay không chút do dự.
Tôn Cung Trường đứng thẳng bất động, cái cánh bằng sắt bên phải nhanh chóng đập thành vòng tròn chắn trước người.
Cheng!
Mũi tên va chạm lên cái cánh bằng sắt, phát ra một tiếng vang chói tai, sau đó kẹt trên cái cánh.
Phương Tri Hành cẩn thận nhìn, chỗ mũi tên bắn trúng, không có một chút vết máu chảy ra.
“He he he, Phương Tri Hành, xem ra là cánh của ta tốt hơn.”
Tôn Cung Trường chợt vỗ cánh, nhất thời vung rớt mũi tên kia, đồng thời nổi lên một cơn gió mạnh, bụi đất cuốn bay.
Mặt Phương Tri Hành không đổi sắc, tiếp tục bắn tên, một giây ba phát, mây bay nước chảy lưu loát sinh động, giống như súng máy vù vù không ngừng.
Tôn Cung Trường thấy vậy, nâng cái cánh bằng sắt đảo quanh bên cạnh ngăn cản mũi tên.
Dù sao số lượng mũi tên có hạn, rất nhanh sẽ bắn hết.
Ngay sau đó, đầu Tôn Cung Trường chợt nghiêng về phía trước!
Trên ót lại cắm một mũi mũi tên, bắn vào dưới sọ não, máu chảy như suối.
“Ủa?!”
Tôn Cung Trường lắp bắp kinh hãi, kỳ quái làm sao phía sau có mũi tên bắn tới, nghiêng đầu nhìn lại, nhất thời lại có hai mũi tên một trái một phải bắn tới.
Một mũi bắn lên huyệt thái dương của lão, một mũi khác còn ác hơn, vậy mà cắm vào lỗ tai của lão.
“Mũi tên rẽ hướng?!”
Cuối cùng Tôn Cung Trường cũng tỉnh ngộ, ở đây không có người khác, chỉ có một mình Phương Tri Hành đang bắn tên.
Nhưng kỹ thuật bắn tên của Phương Tri Hành khó mà tin nổi.
“Ta không thể ngồi chờ chết.”
Tôn Cung Trường bước ra một bước, ầm một cái, đùi phải tráng kiện phá nát cửa lớn.
Lão tính chuẩn xác khoảng cách, nâng cánh tay trái lên, ba xúc tu giống như roi chém ra.
Phương Tri Hành sớm có chuẩn bị, giậm chân, lăng không lộn mèo, dừng trên đại thụ bên cạnh.
Hai chân cậu giẫm lên thân cây, thuận thế lại bắn ra ba mũi tên, tiện đà không ngừng nghỉ lần nữa giậm chân, rời khỏi chỗ đó.
Gần như khoảnh khắc tiếp theo, một xúc tu lao tới, đương nhiên là vô ích.
Phương Tri Hành di chuyển nhanh nhẹn, không ngừng thay đổi trên kiến trúc và cây cối xung quanh.
“Nhảy lên nhảy xuống, ngươi là khỉ hả?”