Chương 271: Khâu ghép (3)
Chương 271: Khâu ghép (3)
Tôn Cung Trường nổi giận không thôi, chỉ một lát, trên người lão đã có thêm mấy mũi tên.
Cái cánh sắt của lão dĩ nhiên vô cùng cứng rắn, nhưng chỉ có thể ngăn cản nửa thân mình.
Không ngờ Phương Tri Hành lại bắn tên toàn bộ phương vị không có góc chết, tiễn pháp sắc bén đến cực điểm, quả thực khó lòng phòng bị.
“Ngươi cho rằng chỉ có ngươi biết bắn tên à?”
Tôn Cung Trường đột nhiên lùi ra sau ba bước, kéo giãn ra chút khoảng cách, vung mạnh cánh sắt.
Ánh mắt Phương Tri Hành chợt lóe, chợt nhảy vào một ngõ nhỏ.
Giữa không trung có ba điểm hàn quang phá không tới, rầm rầm rầm, bắn lên vách tường, phát ra tiếng vang như đạn pháo.
Tiếp theo, vách tường kia ầm ầm sập xuống.
Phương Tri Hành nhìn chăm chú, trong phế tích có ba lông chim sắt, dài hơn 1m, giống như mũi tên cắm nghiêng trên đất.
Cậu quay đầu nhìn chỗ cao.
Đúng lúc nhìn thấy Tôn Cung Trường lần thứ hai vung cánh.
[Kỹ năng bộc phát - Biến Động Thị Lực]
Chỉ một thoáng, cả thế giới giống như chậm lại mấy lần.
Phương Tri Hành lập tức nhìn thấy rõ ràng, ba lông chim bằng sắt rời khỏi cánh của Tôn Cung Trường, bắn về phía cậu vô cùng nhanh chóng.
Trong lòng Phương Tri Hành sáng tỏ, thi triển Huyết Ảnh Bộ, thân thể hóa thành một đường nét màu máu, chợt lao ra ngõ nhỏ.
Đùng đùng đùng!
Ngõ nhỏ trong mưa bom lửa đạn biến thành một mảnh phế tích, khói bụi cuồn cuộn nổi lên bốn phía.
Phương Tri Hành bay qua một bức tường, còn chưa kịp điều hòa hơi thở, đỉnh đầu có một bóng đen bao phủ xuống.
Ba xúc tu đập xuống, ầm ầm rung động, mặt đất chấn động, tường nhà sụp đổ.
Vèo!
Phương Tri Hành xông ra từ trong khói bụi mịt mù, nhấc người đáp xuống nóc nhà. cậu nghiêng người, nghiêng đầu, bắn ra hai mũi tên!
Đến tận lúc này, túi tên của cậu đã hết sạch.
Phương Tri Hành vứt bỏ Hắc Đàn cung, đôi mắt lạnh lẽo nhìn Tôn Cung Trường trên cao.
Lúc này trên đầu Tôn Cung Trường cắm 6 mũi tên, phía sau lưng cắm 11 mũi tên, còn có trên 2 đùi cũng cắm rất nhiều mũi tên, khắp cả người máu tươi đầm đìa.
“He he, hết tên rồi?”
Tôn Cung Trường cười điên cuồng, đập cánh, bắn ra 4 lông chim sắt.
Thân hình Phương Tri Hành nhoáng lên, hóa thành một sợi tơ máu, đột nhiên xông thẳng về phía Tôn Cung Trường.
Giây tiếp theo, 3 lông chim sắt rơi xuống đất sau lưng cậu, nổ tung thành từng đám bụi mù.
Phương Tri Hành nhanh chóng lao đi, tay phải cầm Thính Phong đao, chỉ xéo trên mặt đất, lao như bay tới gần Tôn Cung Trường.
“Đến đây đi, để ta ăn ngươi, chúng ta hợp thành một thể.”
Tôn Cung Trường giơ cánh sắt lên, đâm mạnh lên mặt đất, giữa không trung lập tức hiện lên bóng chồng liên tiếp, giống như có vô số đại kiếm từ trên trời giáng xuống.
Nhưng mà, biểu cảm Phương Tri Hành vô cùng bình tĩnh, quỹ tích thẳng tắp xông về phía trước.
“Tế Cẩu, lên!”
Một tiếng truyền âm, Tế Cẩu trốn trong góc dồn sức chờ bộc phát.
Hai Ảnh Phân Thân lập tức hiện lên, tiếp theo thi triển kỹ năng huyết mạch bộc phát, thân hình nhanh chóng bành trướng.
Trong giây lát, hai Liệp Lang vai cao hơn 1m5 xuất hiện.
Chỉ một lát, Tế Cẩu đã gọi ra hai mạng!
Liệp Lang nhanh chóng lao tới dưới thân của Tôn Cung Trường, một trái một phải, xông về phía gót chân của lão, há mồm cắn xé.
Phụt!
Liệp Lang lộ ra răng nanh, cái miệng lớn dính máu thoáng cái rách mảng thịt lớn.
Máu thịt văng tung tóe!
Tôn Cung Trường bị đau, hai chân run rẩy, toàn thân không khỏi lảo đảo.
Cánh màu sắc nghiêng theo, lệch hướng quỹ đạo, lướt qua vai của Phương Tri Hành.
Sau đó!
Phương Tri Hành trượt xuống dưới thân của Tôn Trường Cung, sau đó nhảy dựng lên.
[Kỹ năng bộc phát. Sư Tử Phệ Hồng]
Hồng Mao Đao Lý thị truyền thừa nhiều năm, khai triển vô số đao pháp tinh diệu và bá đạo.
“Sư Tử Phệ Hồng” là một trong những sát chiêu bá đạo nhất.
Chém ra một đao cắt ngang cơ thể của kẻ địch, lượng lớn máu tươi bắn lên trời, vừa nhìn giống như trên người kẻ địch có thêm một áo choàng đỏ tung bay trong gió.
Đó là Sư Tử Phệ Hồng!
Người xuất đao hung mãnh như sư tử, sau khi xuất đao thì máu tươi tung tóe!
Phương Tri Hành nhảy lên thật cao, nhắm trúng phần eo của Tôn Cung Trường, chém ngang một đao!
Soạt!
Thính Phong Đao mang theo luồng đao lớn cắt cơ bắp chặt chẽ và xương cốt kiên cố ra.
Lượng lớn máu tươi thuận theo Thính Phong Đao bắn tung tóe ra không trung, hình thành lớp áo choàng màu đỏ.
“A!”
Tôn Cung Trường kêu thảm, phần eo nứt ra, xuất hiện chỗ lệch.
Cơ thể to cao của lão khuỵu xuống.
Nhưng giây tiếp theo, máu thịt chỗ vết thương nhanh chóng động đậy, lần nữa dính lại với nhau, cấp tốc khép lại.
Phương Tri Hành vòng ra sau lưng, đâm một đao vào đùi phải của lão rồi kéo mạnh ra đằng sau.
Cơ thể của Tôn Cung Trường mất cân bằng, bị ép nằm trên mặt đất.
Phương Tri Hành quay người nhảy lên trên đùi lão, đâm Thính Phong Đao vào trong máu thịt, thuận theo đùi chạy đến phía sau của lão, rạch ra một vết máu dài, máu thịt cuộn tròn, máu loãng giàn giụa.