Chương 272: Giết đơn
Chương 272: Giết đơn
“Móa nó…”
Tôn Cung Trường nổi giận như sấm, 3 xúc tu ở cánh tay trái leo đến sau lưng như mãng xà cuốn đến.
[Kỹ năng bộc phát. Tuyết Hoa Cái Đỉnh]
Sát chiêu này đơn giản rõ ràng, dùng tốc độ cao chém đến.
Nhanh chóng vung trọng đao chém xuống, tuyết lớn như lông ngỗng rơi lả tả, sau đó kẻ địch không còn chỗ trốn.
Vút vút vút!
Phương Tri Hành điên cuồng vung Thính Phong Đao, trong không trung như có cơn bão tuyết bao trùm xuống.
Vù vù vù!
Bông tuyết che đỉnh cuốn đến!
3 xúc tu trong nháy mắt tách rời, lộn xộn, rơi xuống.
Nhưng sau đó, kình phong gào thét, tiếng phá không mãnh liệt!
Đôi cánh màu sắt quét tới!
Xúc tu thì thôi, không ngờ đôi cánh cứng rắn như vậy cũng có thể quét ngang!
Phương Tri Hành vừa mới thi triển kỹ năng bộc phát, hao hết lực cũ, chưa sinh ra lực mới, trong lúc vội vã, cậu dùng hai tay nâng Thính Phong Đao lên trước người.
Keng!
Đôi cánh màu sắt lướt qua, Thính Phong Đao thoát khỏi tay bay ra ngoài.
Phụt!
Trên mặt của Phương Tri Hành hiện lên vết máu to bằng hai ngón tay, sâu đủ thấy xương.
“A!”
Tôn Cung Trường đột nhiên kêu thảm.
Nhưng 2 Liệp Lang nắm bắt được cơ hội, xông đến dưới đũng quần của Tôn Cung Trường, thi triển tuyệt kỹ tổ truyền.
Chọc lỗ đít!
Mặc dù Tôn Cung Trường đã biến thành yêu ma, hình như còn giữ được mệnh căn của nam nhân.
Tế Cẩu trộm nhà thành công rồi!
Tôn Cung Trường đau đến mức cuộn mạnh người lại.
Phương Tri Hành liếc nhìn, Thính Phong Đao bị đánh bay ra rất xa, không kịp lấy lại.
Cậu không chần chờ mà hóa thành một sợi tơ máu, vọt đến phía đầu của Tôn Cung Trường.
“Thiên Sát Chưởng!”
Hai cánh tay của Phương Tri Hành trướng lên, chưởng lên sau ót của lão.
Bịch!
Đầu của Tôn Cung Trường chấn động kịch liệt, lão ngẩng mạnh đầu lên rồi ngã xuống đất.
Trong nháy mắt, thất khiếu chảy máu, thứ giống như não bắn tung tóe từ bên trong thất khiếu.
“Ồ, Thiên Sát Chưởng sát thương ngươi mạnh đến vậy à?”
Trong lòng Phương Tri Hành vui vẻ: “Hoặc là nói, đầu óc chính là nhược điểm của ngươi?”
Cậu không còn khách sáo, tế xuất ra song chưởng, lần lượt đánh bạo đầu của Tôn Cung Trường.
“Dừng, dừng tay…”
Tôn Cung Trường hàm hồ hét lên, trong giọng nói còn tràn ngập run rẩy.
Phương Tri Hành đâu nghe được, Thiên Sát Chưởng nổ đầu, nổ đầu, tiếp tục nổ đầu!
Một lúc sau, cơ thể được khâu lại cao lớn của Tôn Cung Trường đột nhiên khô quắt, máu thịt tan thành màu đen, sau cùng trở thành tro bụi rồi tản đi.
Phương Tri Hành thở phào, sờ vào một cái túi.
Lập tức, một mũi tên cấp 2 thăng cấp.
Hình như lúc này vết sẹo trên mặt cậu nhanh chóng khép lại với tốc độ mắt thường có thể thấy.
Tế Cẩu chạy qua.
[Số mạng còn lại: 4]
Nó kêu lên như giành công: “Nhìn thấy chưa, đã mất đi 2 mạng, sau này đừng có nói là tao bỏ công không bỏ sức nghe.”
Phương Tri Hành không vui vẻ gì đáp lại: “Ngay cả mồ hôi còn không chảy, vậy mà mày cũng nói là bỏ sức? Bản thể của mày luôn yên ổn núp ở chỗ xa, cũng gọi là bỏ công? Mày mất đi 2 cái mạng, sau này có phải mỗi ngày đều sẽ ăn ít đi 2 bữa không?”
“Mày, mày…”
Tế Cẩu nhe răng trợn mắt, tức giận đến uất ức.
Phương Tri Hành nhìn quanh, phát hiện căn phòng của Tôn Cung Trường đã sớm sụp xuống, căn phòng gần đó cũng hóa thành phế tích.
Đánh nhau xong, không có bất kỳ chiến lợi phẩm nào cả.
Chỉ giải quyết được một kẻ thù mà cậu hận thấu xương.
“Đi thôi.”
Phương Tri Hành nhanh chóng thu lại mũi tên, nhặt Thính Phong Đao lên rồi đi ra ngoài thị trấn.
Tế Cẩu nhắm mắt theo đuôi.
Rất nhanh, một người một chó nghe thấy tiếng đánh nhau kịch liệt truyền đến.
2 bọn họ trèo lên một lầu cao 3 tầng rồi nhìn đi theo tiếng.
Chỉ thấy một góc bụi mù cuồn cuộn trong thị trấn có rất nhiều dân chúng hốt hoảng chạy trốn, có người chạy trên đường lớn, có người chèo thuyền, cũng có người bơi trên sông.
Tình cảnh vô cùng hỗn loạn.
Phương Tri Hành nhìn quanh, xác nhận chỉ có một nơi xảy ra chiến đấu kịch liệt.
Cũng tức là ít nhất thì có một Bộ Binh đã biến thành yêu ma.
Tế Cẩu hỏi: “Mày không qua đó giúp à?”
Phương Tri Hành trầm ngâm nói: “Tôn Cung Trường đã đút thịt yêu ma cho Bộ Binh, không rõ số lượng, chúng ta tốt nhất phải duy trì thể lực, phía sau có thể phải tác chiến liên tục đấy.”
Tế Cẩu nghĩ lại thì thấy cũng đúng.
Lùi một bước để nói, Bộ Binh toàn là người của La Khắc Chiêu, người dưới trướng gã xảy ra chuyện, dựa vào đâu cần đến người khác chùi đít cho gã?
Muốn liều mạng, cũng là La Khắc Chiêu liều mạng trước mới đúng.
Chỉ chốc lát, chiến đấu khá dài từ từ kết thúc.
Không lâu sau, có người bên ngoài thị trấn nổi trống, đây là tiếng trống tập hợp.
Phương Tri Hành tiến ngay về điểm tập hợp.
Cậu đi rất nhanh.
Lúc đến nơi, phóng mắt nhìn đi, Bộ Binh, Cung Binh, nha dịch cùng với người của Đúc Binh đường phần lớn đã trở về.
Khuôn mặt của La Khắc Chiêu âm trầm, gã đứng dưới gốc cây lớn, biểu cảm tràn ngập phiền muộn không cách nào nói rõ được.