Chương 273: Giết đơn (2)
Chương 273: Giết đơn (2)
Đinh Chí Cương ngồi trên mặt đất, trên trán và vai hắn chảy máu, lính điều trị đang băng bó cho hắn.
Lữ Bội Bội thì dựa vào gốc cây, sắc mặt trắng bệch, không ngừng thở dốc.
Ôn Ngọc Đông dính đầy bụi đất, lồng ngực có 3 vết cào, vết máu loang lổ, quấn đầy băng vải.
“Giáo đầu!”
Đám người Hoàng Đại Thuận chạy ra nghênh đón.
Phương Tri Hành gật đầu rồi thấp giọng hỏi: “Truyền tin đến chưa?”
Hoàng Đại Thuận gật đầu đáp lại: “Thuộc hạ đã tìm Đinh tổng bộ đầu trước, nói tin tức cho hắn, sau đó hắn dẫn ta cùng đi gặp nhị công tử.
Ban đầu nhị công tử không tin lời của ta cho lắm.
Đinh tổng bộ đầu đề nghị hắn triệu hồi ngay tất cả Bộ Binh, nhưng nhị công tử do dự mãi không quyết, chần chờ không hạ lệnh.
Không ngờ không bao lâu sau, có một Bộ Binh đột nhiên phát điên, tập kích mấy người đồng hành của hắn, cắn chết 2 người tại chỗ.
Sau đó Bộ Binh ấy mất hết kiểm soát, biến thành một quái vật toàn thân mọc đầy vảy, cổ dài hơn 10 thước, có thể bò nhanh trên vách tường như thạch sùng, dẫn đến huynh đệ bọn họ không ngừng xuất hiện thương vong.”
Phương Tri Hành hỏi ngay: “Tình hình thương vong của Cung Binh thế nào?”
Hoàng Đại Thuận đáp lại: “Bọn ta và Bộ Binh đã tách nhau ra hành động, lúc ấy chỉ có 5 huynh đệ gần đó, 2 trong số đó bị thương nhẹ, không ai bỏ mình cả, nhưng đám huynh đệ của Bộ Binh thì…”
Phương Tri Hành nhanh chóng hiểu ra.
Cậu xuyên qua đám người, đi đến bên cạnh Đinh tổng bộ đầu, lo lắng hỏi: “Đại ca, thương thế có nặng không?”
Đinh Chí Cương cười khổ: “Chút vết thương nhỏ mà thôi, không đáng ngại.”
“Vậy thì được!”
Biểu cảm của Phương Tri Hành trở nên nhẹ nhõm, cậu nhìn sang Lữ Bội Bội, cười hỏi: “Lữ hương chủ, cô thấy thế nào?”
“Ta cũng không sao, chỉ là tiêu hao hơi lớn, mệt muốn chết thôi!” Lữ Bội Bội phàn nàn.
Dường như cô không ngờ lần này ra ngoài săn bắt yêu ma lại biến đổi bất ngờ, đúng là kích thích.
Phương Tri Hành đi đến trước mặt La Khắc Chiêu, vẻ mặt nghiêm túc, trịnh trọng mở miệng nói: “Nhị công tử, điều tra Bộ Binh chưa?”
La Khắc Chiêu tức giận đến đánh một cái, nghiêm nghị hỏi ngược lại: “Điều tra thế nào? 700 Bộ Binh, đêm qua phần lớn đều uống sỉn, không ai còn nhớ bản thân có bị họ Tôn đấy đút cho thịt yêu ma hay không!”
Phương Tri Hành đề nghị ngay: “Trói hết Bộ Binh lại, yêu ma không nhịn được đói khát đâu.”
Vẻ mặt của La Khắc Chiêu biến ảo, rồi ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Ngọc Đông có sắc mặt trắng bệch.
“Nhị công tử, chúng ta phải điều tra cho rõ, nếu không, tuyệt đối không thể dẫn 700 Bộ Binh về huyện thành.” Ôn Ngọc Đông nghiêm túc nói.
La Khắc Chiêu cắn răng, gật đầu nói: “Được, làm như vậy đi.”
Sau đó gã triệu tập toàn bộ Bộ Binh, mệnh lệnh bọn họ quỳ trên mặt đất.
Cung Binh và nha dịch cùng ra tay, trói đám Bộ Binh lại.
Thời gian trôi qua từng chút một.
Bất giác, màn đêm buông xuống, thời tiết giá lạnh, sao đầy trời.
“Hức hức!”
Trong đám người đột nhiên truyền đến âm thanh kỳ lạ.
Một Bộ Binh không hề có dấu hiệu ngã xuống mặt đất, toàn thân co giật, trong miệng không ngừng trào ra bọt mép.
“Lương Đại Quý, ngươi sao vậy?”
Bộ Binh xung quanh dựng thẳng lông tơ, đều tránh xa người kia.
Đám người Phương Tri Hành chạy ngay qua đó.
Nhìn thấy Bộ Binh tên là Lương Đại Quý lăn qua lăn lại trên mặt đất, tứ chi xoay vặn kịch liệt, cổ dường như bẻ cong 180 độ.
Không lâu sau, Lương Đại Quý bứt đứt dây thừng, đứng thẳng dậy.
Lúc này, hai mắt hắn đỏ tươi, trong mắt tràn ngập sự điên cuồng khiến người ta khiếp sợ.
Hắn không ngừng chảy nước bọt, nhìn mỗi một người xung quanh như con sói đói nhìn chằm vào thịt cừu non mỹ vị.
Tình cảnh này…
Mọi người đều bị hoảng sợ, lùi lại tránh xa Lương Đại Quý.
“Mẹ nó, lại thêm một người!”
La Khắc Chiêu hổn hển, rút đao ra khỏi vỏ, rạch ngang cổ của Lương Đại Quý.
Phụt!
Một đầu người bay lên.
Lương Đại Quý ngã trên mặt đất, sau đó dừng việc mất kiểm soát lại.
Đây còn là lần đầu Phương Tri Hành nhìn thấy toàn bộ quá trình khi một người mất đi kiểm soát.
Giống như bị kinh phong vậy, khó trách lại gọi là mất kiểm soát.
“Chỉ cần giết bọn họ trước khi bọn họ hoàn toàn biến thành yêu ma thì có thể giải quyết dễ dàng, như diệt hết tai họa ngầm vậy.”
Phương Tri Hành than khẽ.
Có ví dụ là Lương Đại Quý, từng Bộ Binh cảm thấy bất an, thấp thỏm lo âu.
Không ai biết người tiếp theo mất kiểm soát có phải là mình hay không.
Đến sau nửa đêm, có 2 Bộ Binh giúp nhau tự cởi dây thừng, nhân lúc sắc trời còn tối muốn chạy trốn.
Đáng tiếc, bọn họ đã bị người của Đúc Binh đường bắt được.
La Khắc Chiêu bất chấp tất cả, dứt khoát chém đầu của bọn họ để răn đe.
Lúc này, không còn ai dám đào binh nữa.
2 ngày nhoáng cái trôi qua.
Hôm nay, lúc mặt trời lên cao, trong đám người lại lần nữa truyền đến tiếng xôn xao.
Một Bộ Binh để râu đột nhiên hét lớn, nhảy tới nhảy lui tại chỗ.
“Đũng quần, đũng quần…”
Hắn không ngừng kêu to, tiếng kêu thê lương, nôn nóng.