Chương 276: Moi tim (2)
Chương 276: Moi tim (2)
Lúc nói chuyện, tú bà đột nhiên kích động quát lên: "La công tử, ngài đến rồi!"
Phương Tri Hành và Đinh Chí Cương quay đầu nhìn lại.
Thì nhìn thấy La Thiên Thiên nữ giả nam, cầm quạt giấy trong tay, quạt thản nhiên, thong dong bước vào cửa.
Bên hông nàng quấn lấy một roi dài màu hồng phấn, chợt nhìn, roi dài đó dường như đang ngọ nguậy như vật sống, rất thần dị, vô cùng đẹp đẽ.
"Huyền Xà Tiên cấp 3!"
Trong lòng Phương Tri Hành hơi run rẩy, sau đó không khỏi liếc mắt nhìn về roi dài màu hồng phấn.
La Thiên Thiên bước vào đại sảnh, nhìn quanh một vòng, rồi cười hỏi tú bà: "Tố Nương có ở đây không?"
Tú bà nói ngay: "Tố Nương đã đợi ngài lâu rồi."
"Ừm!"
La Thiên Thiên gật đầu rồi cất bước về phía trước, nghênh ngang xuyên qua đại sảnh.
"Tố Nương, Tố Nương!"
Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng hét lớn của nam nhân, trong âm thanh còn tràn ngập phẫn nộ và oán hận.
"Tố Nương, cô đúng là lòng dạ độc ác, tại sao cô lại tuyệt tình với ta như thế?"
"Chúng ta từng thề non hẹn biển không rời nửa bước, gần nhau cả đời, cô quên hết rồi ư?"
Mọi người nghe vậy thì quay đầu nhìn ra ngoài cửa, nhìn về phía một nam nhân có vẻ mặt chán nản.
Y phục của nam nhân không chỉnh tề, vừa bẩn vừa rách, tóc tai bù xù, tay ôm vò rượu, khắp người đều là mùi rượu.
Phương Tri Hành liếc mắt nhìn rồi thấp giọng nói: "Lại là tú tài nghèo!"
Đinh Chí Cương tò mò: "Là ai vậy?"
Phương Tri Hành giới thiệu sơ lược: "Người này là Giang Hàn Lâm, tác giả của <Can; Tràng Đoạn> …"
Sau khi nghe xong, Đinh Chí Cương không khỏi cười khẩy: "Tố Nương là hoa khôi, nữ nhân như vậy đã định trước là không thể bị một nam nhân độc chiếm. Giang Hàn Lâm gã là thứ gì, chẳng đáng giá một xu!"
Phương Tri Hành đang muốn nói chuyện thì nhìn thấy La Thiên Thiên đột nhiên dừng bước, xoay người, bước đến cửa lớn.
Lúc này tú bà đã chạy ra cửa lớn, quát lớn với hai hộ vệ: "Các ngươi mù à, còn không mau đuổi hắn đi?"
Hai hộ vệ cũng rất buồn bực, vừa mới thất thần thì thằng nhóc Giang Hàn Lâm đã chạy tới khiến bọn họ không kịp trở tay.
"Cút đi!"
Hai hộ vệ tức giận, ra tay cũng không khách sáo, đánh mấy quyền rồi bứt tóc của Giang Hàn Lâm, sau đó kéo gã đi.
"Thả hắn ra."
La Thiên Thiên đột nhiên đi ra ngoài.
Tú bà thấy vậy thì vội vàng nói: "Công tử, đấy là một kẻ điên, ngài chớ so đo với hắn."
Khóe miệng của La Thiên Thiên hơi vểnh lên, cô ta cười vui vẻ: "Người ta dám tỏ tình Tố Nương ở trước mặt mọi người, rất có dũng khí, không phải à?"
Tú bà cạn lời.
Hai hộ vệ thấy thế thì kéo Giang Hàn Lâm trở lại, ném đến trước mặt La Thiên Thiên.
Giang Hàn Lâm miệng mũi đầy máu, ngẩng đầu lên đánh giá La Thiên Thiên thì ngửi được mùi thơm mê người.
"Ngươi, ngươi là nữ nhân?" Giang Hàn Lâm ngạc nhiên.
"Mắt nhìn rất tốt! Ta là nữ nhân, hơn nữa ta rất thích dũng khí của ngươi."
Hai mắt La Thiên Thiên cười thành hình trăng lưỡi liềm, giọng nói thành khẩn tán dương: "Nam nhân mà, nên lớn tiếng nói với nữ nhân mà mình thích rốt cuộc ngươi yêu cô ta cỡ nào."
Giang Hàn Lâm không rõ cho lắm nên hỏi: "Ngươi muốn thế nào?"
La Thiên Thiên cười nói: "Ta muốn giúp ngươi, chỉ cần ngươi chứng minh ngươi thật sự yêu Tố Nương thì ta sẽ dẫn ngươi đi gặp cô ta."
"Thật à?"
Giang Hàn Lâm rung động, rồi lảo đảo bò dậy.
La Thiên Thiên gật đầu nghiêm túc: "Ta trước giờ nói được làm được, quyết không nuốt lời. Nhưng điều kiện đầu tiên là ngươi phải chứng minh với mọi người là ngươi thật lòng với Tố Nương."
Giang Hàn Lâm vội vàng nói: "Đương nhiên là ta thật lòng rồi, nhưng ngươi muốn ta chứng minh thế nào?"
La Thiên Thiên mỉm cười rồi sờ bên hông, rút chủy thủ ra đặt lên trên tay của Giang Hàn Lâm.
Giang Hàn Lâm mơ màng, nhìn chủy thủ lóe ra ánh sáng lạnh lẽo, hàng lông mày nhíu lại khó chịu.
La Thiên Thiên nhìn mọi người xung quanh rồi cất cao giọng: "Chúng ta đánh cược đi, hắn nói hắn thật lòng với Tố Nương, vậy hãy để hắn moi tim ra cho mọi người xem, thấy thế nào?"
Cô ta vừa nói ra lời này!
Mọi người không khỏi hít sâu một hơi.
Giang Hàn Lâm cũng không khỏi gấp gáp nói: "Cố tình gây sự, ta moi tim ra vậy chẳng phải là sẽ chết à?"
"Không chết được!"
La Thiên Thiên nhếch miệng cười: "Ta có cách cứu ngươi, bảo đảm ngươi không chết."
Giang Hàn Lâm cười giễu: "Ai tin ngươi chứ?"
La Thiên Thiên tự móc ra cây thủy chủ khác, cười nói: "Vì bày tỏ thành ý của ta, lúc ngươi moi tim ra, ta cũng sẽ moi tim của ta ra, thấy thế nào?"
Giang Hàn Lâm chớp mắt, nửa tin nửa ngờ, cười giễu: "Được lắm, ngươi muốn trêu đùa ta đúng không? Được thôi, ngươi ra tay trước đi."
Phụt!
Một ngụm máu nóng hổi phun lên trên mặt của Giang Hàn Lâm.
Giang Hàn Lâm trừng to mắt, nhìn lại thì thấy La Thiên Thiên cắm chủy thủ vào tim cô ta, máu tươi điên cuồng bắn ra.
Trên mặt La Thiên Thiên tràn ngập hưng phấn và nụ cười điên cuồng.
Giang Hàn Lâm sởn tóc gáy, sợ đến mức ngồi liệt trên mặt đất, giơ nón tay chỉ vào La Thiên Thiên, hoảng sợ nói: "Ngươi, ngươi…"